Diễn đàn Teen Sài Gòn
Đả Chuyển Qua http://teensaigon.hnsv.com/

Join the forum, it's quick and easy

Diễn đàn Teen Sài Gòn
Đả Chuyển Qua http://teensaigon.hnsv.com/
Diễn đàn Teen Sài Gòn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn Teen Sài Gòn

Chào Mừng Các Bạn Đả Đến Website Teen Sài Gòn Kênh Giãi Trí Số 1 Tại VN

Top posting users this week
No user

Top posting users this month
No user

Latest topics

» Tuyển sinh du học Nhật Bản 2015 đợt nhập học tháng 7/2015
by vietsse19 Fri Jan 30, 2015 11:01 am

» Tuyển sinh du học Nhật Bản 2015 đợt nhập học tháng 4/2015
by vietsse19 Tue Nov 18, 2014 3:05 pm

» Mai Hoàng - Cho thuê hosting, vps, mua tên miền, thiết kế web giá rẻ
by binhdtmho Wed Oct 29, 2014 9:40 am

» Tuyển chọn những bài hát hay nhất về quê hương, miền tây Nam Bộ 2014 (Part 1)
by mycomputer Fri Sep 26, 2014 6:54 am

» Tuyển sinh du học Nhật Bản 2015 kỳ nhập học tháng 1
by vietsse19 Tue Sep 16, 2014 2:27 am

» Tuyển sinh du học Nhật Bản 2015 đợt nhập học tháng 1
by tienm91 Fri Sep 12, 2014 10:54 am

» Tải game bida free cho iphone
by thaituphi Mon Aug 18, 2014 2:18 pm

» Game Tru thần online
by thaituphi Wed Aug 13, 2014 12:55 pm

» Tải trò chơi đá bóng cho máy tính miễn phí chơi trên web
by tintin Fri Aug 08, 2014 4:35 pm

» Trò chơi cờ tướng trưc tuyến
by thaituphi Fri Aug 08, 2014 9:42 am

» Đặt xe Taxi Hà Nội/Airport taxi online
by kimthu1991 Tue Aug 05, 2014 12:13 pm

» Du học Nhật Bản đợt nhập học tháng 1-2015
by tienm91 Tue Aug 05, 2014 7:14 am

» Dani – Cơ thủ bi-a bất bại
by thaituphi Fri Aug 01, 2014 2:04 pm

» iBet - App bóng đá trực tuyến trên di động
by thaituphi Thu Jul 17, 2014 7:50 am

» choi game bida online
by thaituphi Fri Jul 11, 2014 2:46 pm

» Billiard Pro: Đấu game bi-a giành Nokia. CỰC HOT!!!
by thaituphi Thu Jul 10, 2014 1:37 pm

» Chơi game online - trò chơi giải trí thịnh hành
by tintin Fri Jul 04, 2014 2:00 pm

» Công ty VIỆT-SSE đang cần tuyển Cộng tác viên phát tờ rơi
by tienm91 Mon Jun 30, 2014 11:16 am

» Tai Microsoft Office 2003
by thaituphi Fri Jun 13, 2014 3:46 pm

» Tuyển sinh du học Nhật Bản 2014 đợt nhập học tháng 10
by tienm91 Mon May 26, 2014 5:12 am

Poll
Statistics
Diễn Đàn hiện có 363 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: nonstop212

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 2031 in 797 subjects

You are not connected. Please login or register

Nhặt kiếm lên và đi thẳng vào rừng

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

SinnSinn

SinnSinn
Member
  Member


Bé đang ăn một quả cả chua. Tôi nhìn thấy bé, nhưng có cảm giác bé cách xa tôi tới 149km. Rồi bé ném quả cà chua bé đang ăn dở đó. Nó bay, và rơi vào tôi, hoá thành thanh kiếm. Tôi cúi xuống nhìn thanh kiếm rồi ngước nhìn lên, không thấy bé nữa, chỉ thấy rừng thẳm ở trước mặt.

Đấy là giấc mơ của tôi ngày hôm qua. Nó buộc tôi nhớ chuyện của mười ngày trước mà tôi đã cố làm nguôi đi.



Bé đang ăn một quả cả chua. Tôi
nhìn thấy bé, nhưng có cảm giác bé cách xa tôi tới 149km. Rồi bé ném quả cà chua bé đang ăn dở đó. Nó bay, và rơi
vào tôi, hoá thành thanh kiếm. Tôi cúi xuống nhìn thanh kiếm rồi ngước nhìn
lên, không thấy bé nữa, chỉ thấy rừng thẳm ở trước mặt.




Đấy
là giấc mơ của tôi ngày hôm qua. Nó buộc tôi nhớ chuyện của mười ngày trước mà
tôi đã cố làm nguôi đi.


***


Hội
Skaterboy Ams của tôi có 5 người, toàn là con trai. Chúng tôi chơi ở một góc
công viên Lênin từ 4h tới 6h chiều.


Ngày
hôm đó sẽ không khác mọi ngày nếu như không có sự xuất hiện của bé. Bé chắc chỉ bằng tuổi chúng tôi. Lúc đầu, tôi
cũng chỉ coi bé như một người bình thường, nếu có ấn tượng thì cũng chỉ vì bé mặc
một chiếc váy mà tôi có cảm tưởng như bé mặc một quả cà chua. (Nói như vậy
không có nghĩa là tôi chê bé xấu).


Rồi
bé ngồi xuống ghế đá, cách chúng tôi khoảng rộng của 2 sân cầu lông. Bé ngồi khoảng
một tiếng rưỡi. Suốt thời gian đó, bé bất động, mắt hướng về chúng tôi.


Đó
mới là vấn đề.





Thứ
nhất sao bé ở tuổi chúng tôi mà có thể (dám) giống như một bà cụ ngồi yên ngậm
Golia vậy? Thêm nữa, bạn nghĩ gì khi có người cứ chòng chọc nhìn bạn??? Tôi thì
thấy vướng víu, cơ bản là vì tôi chơi Skate chưa giỏi, ngã nhiều. Bé cứ hướng
cái nhìn về phía chúng tôi như thế càng làm đầu óc tôi phân tâm, cơ chân cơ tay
của tôi cứng lại, ngã nhiều hơn. Còn bọn nó? Có lẽ cũng vậy, bề ngoài thì tập trung lắm, nhưng cũng đã
lộn nhào náo loạn bên trong hết cả rồi.





Vấn
đề có vấn đề hơn nữa, khi liên tục ba ngày liền, đúng khoảng thời gian đấy, bé
lại tới công viên, ngồi khoảng một tiếng rưỡi, đôi mắt hướng về chúng tôi. Thật
đấy, liên tục ba ngày liền, vẫn bé, vẫn chiếc váy cà chua, vẫn đôi mắt hướng chằm
chằm và bé vẫn chọn vị trí là chiếc ghế ấy.





Công
viên giờ đấy bắt đầu đông dần. Nhưng hầu như họ đều đến có mục đích là tập thể
dục. Bé cũng có thể đến đây để luyện yoga kiểu mới, kiểu mà tôi chưa biết?!? Tạm
thời chấp nhận sự giải thích ấy, song tôi vẫn thấy bé kì cục. Ờ, không những vậy,
còn hay ho và có vẻ cá tính nữa.





Điên
chăng? Mới trốn trại về chăng? Bé ấy mà, tôi tự hỏi. Cũng có thể bé là gián điệp
của một hội Skaterboy nào đó, CVA hoặc Tổng hợp, nhưng chúng tôi có gì đáng để
bé làm gián điệp nhỉ? Hay là bé muốn
tham gia chơi cùng với chúng tôi mà không dám? Hay là bé bị gia đình đuổi đi, định
kì chỉ trong một khoảng thời gian? ý nghĩ đấy bất chợt đến khi nhớ đến hôm
20/11, chúng tôi đến thăm cô Thu dậy Hoá và cũng bị
anh con trai cô đuổi đi: "Thôi, các em ra công viên bên cạnh mà chơi để cô
còn đang tắm."





Sao
tôi không thể ra chạy ra mà hỏi thẳng bé??? Sự im lặng của bé với chiếc váy ấy
càng làm tôi phải liếc nhìn bé nhiều hơn. “Cười đi!” Tôi tự nhủ! Bé cứ bất động
thế càng làm tôi “đau đớn” nhiều hơn, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.





Cao
Chung có lần cho ván lượn một vòng đến gần chỗ bé. Rồi nó quay lưng trở về
nhóm, ngón tay cái hướng lên, lắc đầu và nhún vai. Tôi chưa từng lượn tới tận
chỗ bé như Cao Chung, việc gì phải bắt chước nó chứ, (ngốc nghếch thế đấy), nhưng
tôi công nhận điều nó nói. “Bé- Sự bí ẩn
của nhân loại!”








Đến
ngày thứ ba bé vẫn ngồi đó thì niềm kinh ngạc xen lẫn kinh dị của chúng tôi,
không, ít ra của tôi đã lên đến tột cùng rồi đấy.


“Bọn
mày ơi, hay anh em mình làm quả “uyn tô ta” xem đứa nào ra bắt chuyện với bé nhỉ?”
Tôi giả vờ nói đùa khi cả lũ tôi ngồi thở dốc trên bãi cỏ.


“Thôi
khỏi!” Quảng Minh phấy tay, “ Để tao ra cho.”


Quá
bất ngờ! Nó gạt mồ hôi trên lông mày và bước đến phía bé. Nhanh nhẹn, quả quyết.
Tôi nhìn Quảng Minh, rồi nhìn những đứa còn lại, mắt chúng giống hết mắt tôi: mắt
của thằng con trai đang cố hết sức để kiếm chế câu hỏi: “Thật không? Mày dám
làm thế à?” đắng ngắt. Cho đến mãi sao này, tôi vẫn không hiểu sao Quảng Minh lại
làm được chuyện đó.





“Coi
chừng bị cắn đấy.” Cao Chung cố nói với theo. Tôi cười cùng cả hội. Quảng Minh cũng quay lại cười, tay thành hình
khẩu súng làm động tác bắn “Bùm!” hướng về chúng tôi. Trong im lặng sâu thẳm, tim tôi dấy lên tiếng động lớn, khô khốc.
Tôi đã ước gì khoảng chiều rộng con đường nó đến với bé là vô tận.





Nhưng
thế đấy! Thế đấy! Quảng Minh chỉ nhanh hơn chúng tôi có một tẹo mà đã được đứng
trước mặt bé. Nó giơ tay chào bé theo kiểu quân đội. Bé nhìn nó. Họ mỉm cười nói
gì đó. Nó ngồi xuống. Họ lại cười nói gì đó. (grừ grừ). Minh chỉ về phía chúng
tôi. Cả lũ vội ngó lơ đi. Khuôn mặt hai người tươi tắn. Họ đã nói gì với nhau,
lâu đằng đẵng, lại còn cười phá lên vui vẻ nữa chứ. Thật kinh khủng! L





Rồi
bé đứng lên. Họ chào nhau. Bé bước tới cổng
còn Minh bước về phía bọn tôi, tung tăng, hí hửng.



ngồi xuống đi lại giầy patanh.


“Bọn
mày nói gì với nhau thế?” Cao Chung hỏi, đầu nó không ngước lên, hai tay quay
quay bánh xe giầy patanh. Chúng tôi đều cố tỏ vẻ không quan tâm, không... kính
phục.


“Ờ”
Minh phấy tay “Bọn tao nói chuyện ấy mà.”


“Là
chuyện gì mới được cơ chứ?” Giọng Việt cố nén vội vã.


“Ừ.
Thì nói chuyện chứ gì nữa. Bọn mày thích thì ra mà hỏi bé ấy.” Quảng Minh chậm
rãi đứng dậy xem xét lại đôi giầy của nó, đầu ngước nhìn về phía bé đang bước
ra phía cổng. Nó trêu tức bọn tôi đấy à???


“Thế
bé tên là gì hả mày?” Tôi cố vớt vát. “Chắc không phải tên là Cô gái Cà chua chứ?”


“À không!” Quảng Minh phì cười. “Bé tên là Linh.”


Linh? Linh à? Vậy là trùng tên với tôi rồi. Ngực tôi
như vừa được đập một cái kêu cheng.


“Thật không?” Tôi lắp bắp, mắt mở to hơn.


“Cứ coi là thế đi!” Nó cũng giương đôi mắt chú gấu nhỏ
ngây thơ của mình ra và cười. “Tao đã nói rồi, mày đi mà hỏi bé í. Có gì đâu cơ
chứ!” rồi lượn vụt đi không vấn vương
chút cảm giác tội lỗi nào.


Minh giữ bí mật. Hẳn thế! Tôi muốn đấm nó một cái quá,
vào chính giữa dưới hai cái lông mày sâu róm của nó. Nhưng không thể, vì nó
chính đáng được hưởng những điều đấy một mình, chỉ vì nó dũng cảm hơn bọn tôi.
Nó nói đúng, chuyện có gì đâu cơ chứ.


Ok. Thôi được.Tôi hít một hơi dài. Ngày mai tôi sẽ nói
chuyện với bé. Đành bắt chước Minh vậy (Ờ, thế chớ, ít ngốc nghếch hơn rồi đấy).
Chuyện có gì đâu! Tôi lẩm bẩm lặp lại. Nhịp tim tôi bỗng
dồn dập kích động làm rung cả xương.


Cả đêm hôm đó tôi khó ngủ, hỗn độn với những
điều dự định nói với bé.





Và chiều ngày thứ tư từ hôm bé xuất hiện, nhịp tim của
tôi cứ bị kích động hoài, tôi chờ đợi, nhưng bé chẳng đến nữa. Tôi ngơ ngác. Hỏi
Quảng Minh bé đâu thì nó chỉ ơ ơ ờ ờ rồi lảng sang chuyện khác. Tại sao nó
không nói? Làm thế nào để nó khai ra đây?





Trong nhóm chúng tôi có cái gì đó buồn buồn xem ngang.
Những buổi chiều sau tôi vẫn không thấy bé đâu.


Bé đã đến và đi, kì lạ, bất ngờ. Không lí do. Đến giờ,
tôi vẫn chưa gặp lại bé. Bé chỉ còn
trong tâm khảm của tôi với những điều mà tôi không thể biết.


Vậy đấy, thật đáng thở dài, có những điều mãi là bí mật
chỉ bởi vì tôi đã không dám khám phá nó.


Tôi không buồn mà chỉ tiếc...

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết