Mất điện! Hiền không phải là người đầu tiên biết tin này! Trong lớp, hơn mười đứa đang phành phạch hết 12 thành công lực tất cả những gì có thể quạt được để tạo ra gió. Đứa nào đứa nấy nhễ nhại mồ hôi…
Buổi sáng 39 độ
Mất điện! Hiền không phải là người đầu tiên biết tin này! Trong lớp, hơn mười đứa đang phành phạch hết 12 thành công lực tất cả những gì có thể quạt được để tạo ra gió. Đứa nào đứa nấy nhễ nhại mồ hôi…
- Mới sáng mà 39 độ! Phen này tha hồ giảm cân vì đến mỡ cũng phải bốc hơi! – Cái Thu bàn đầu gí mũi vào chiếc nhiệt kế tin hin, cặp mắt vừa cận vừa loạn co lại hẹp như đường thẳng để “ngắm chừng” con số bé li ti.
Mười lăm phút sau, cô Sử, vẫn thế, vừa đi vừa quét tia nhìn kiểm tra xem đứa nào đang đứng chào bằng một chân, hoặc cả hai chân đang… ngồi! Và cũng vẫn thế, vài nàng công chúa ngủ... quên trên xe bus hớt hải chạy theo sau, tay bánh mì, tay sữa cứ gọi là hoa hết cả mắt của những đứa chưa ăn sáng và bỏ qua bữa tối ngày hôm qua!
Nhưng lớp vẫn vắng hoe như một chợ dưa lê nhạt hoét! Chắc chúng nó tự ôn ở nhà để tránh mất tập trung bởi những chi tiết “trữ tình ngoài lề” vẫn thường đột ngột xuất hiện vào những ngày cuối cấp.
Bên ngoài, lũ chim sâu đang chuyền cành, ríu ra ríu rít trên mấy ngọn sấu trắng xoá hoa, trông rất… trêu ngươi! Thằng Nam lẩn ra ban công hóng gió từ bao giờ, tí tởn chui vào lớp từ cửa sau, giọng gian gian:
- Mấy bé lớp 10 tập thể dục trông đáng yêu quá cơ!
Thằng Nam vô tình nhắc đến thể dục, thể thao khiến thằng Long đưa tay lên ôm chiếc huy hiệu SlamDunk bằng một vẻ mặt buồn… lãng mạn! Đã vài tháng nay, nó vùi mình vào luyện “chưởng” 6 môn thi tốt nghiệp, cái sở thích bóng rổ đành lùi vào dĩ vãng hào hùng.
Những cái đầu 39 độ
- Sao mình lại khổ thế này cơ chứ! – Thuý Quỳnh rít lên. Vẫn trong tình trạng mất điện, nhiều đứa đang gà gật cũng phải bật dậy vì cái giọng như tiếng xé giấy ghê răng khi giám thị đòi phao trong giấc mơ hãi hùng của bọn nó!
Lại một phút yên bình hiếm hoi vì đứa nào cũng chỉ còn biết quạt và quạt!
- Tóc ấy đẹp đấy! – Thằng Cường chọc thước kẻ vào lưng cái Liên, thì thầm.
- Cái gì? Tớ á? Nhắc lại một lần nữa xem nào? – Liên há hốc, quay ngang quay dọc tìm kiếm xem cái giọng kết hợp giữa ngọt và béo ở đâu ra!
- Thật chứ sao! Một người thông minh như tớ không bao giờ repeat lại cái gì đến lần thứ hai cả! – Cường nheo mắt! Hiền đoán nó che giấu những ửng đỏ trên khuôn mặt bằng cách chúi mũi vào cái máy tính của cái Liên, ấn như chưa bao giờ được ấn!
Như một thói quen mới có, cái Liên đưa tay xoắn xoắn mấy sợi tóc thoát ra khỏi sự trói buộc của một nắm chun vòng, bỏ dở đống bài tập quang hình tốn mồ hôi và chất xám, thả cho một cái gì đấy mà thằng Nam đã “cụ thể” hoá bằng hai chữ “xúc cởm”, vượt ra ngoài khung cửa sổ kiểu Pháp cao nghều, bay lên tầng mây thứ chín…
- Bạn Dương mang tờ báo lên đây cho cô đọc với nào! – Tiếng cô Lý bất thình lình vang lên làm nhiều đứa giật mình muốn xỉu vì những thứ lôm côm: Bóng Đá, Conan, lưu bút… đang thò ra thụt vào dưới ngăn bàn!
Cái Dương chậm chạp vác tờ báo Hoa mới tinh lên bàn giáo viên. Vài đứa tặc lưỡi tiếc rẻ vì phải tạm biệt một tờ báo một đi không trở lại mà chúng nó chưa kịp nghía qua...
- Tớ ngủ mơ bị “liệt” vì giám thị trông Sử cứ quả quyết cái khăn lau tay của tớ là phao! Mà mở ra thì lại toàn những đoạn… lưu bút mới kì cục chứ! – Hiền bật dậy bằng tiếng trống hết tiết.
- ấy bị ngộ lưu bút rồi đấy! Mà không bị thu phao, nhưng ấy đã bị thu báo! – Hạnh tường thuật lại vụ việc một cách vắn tắt cho nó!
- Cái gì? – Hiền sửng cồ. Bên trái nó, cái Dương vẫn đang hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra!
- Tớ sẽ chờ đợi một cái gì đó tương tự như lời xin lỗi! – Hiền vẫn bình tĩnh.
Nhưng không như mong đợi của nó, đương sự vẫn như một người vô tội. Trống hết giờ, Hiền tống sách vở vào ba-lô, hết sức cáu kỉnh! Tại sao khi xảy ra những vấn đề mà nó là người thiệt hại, chẳng có lần nào nó nhận được một lời xin lỗi hoàn hảo cả. Lần thì “thủ phạm” xin lỗi ở canteen, khi thì “đương sự” vừa nói vừa gặm bánh mì. Lần khác, “đương sự” vội vã đập bàn nó đánh uỳnh, nói: “Xin lỗi nhé!” rồi chạy biến mà chẳng cần người ta có tha lỗi cho không! Tại sao thế nhỉ?
Những trái tim 39 độ C
- Tao có giấy gọi đi khám sức khoẻ nghĩa vụ quân sự rồi mày ạ! – Dũng hơn hớn tuyên bố với cả lũ.
Tự nhiên, không riêng gì Hiền mà cả lũ thấy thằng này oai ghê gớm. Cái mặt lơ tơ ngơ như cá hộp suốt ngày chạy nhong nhong phi máy bay giấy từ tầng ba xuống tầng một của nó mà có thêm một ít cháy nắng, một ít rắn rỏi của sự xa nhà thì… manly phải biết! Nhưng chả nhẽ, để đi thăm thằng bạn tốt, bọn nó phải ra Trường Sa hoặc một nơi xa tít mù tắp tương tự như thế sao? Và thằng Dũng có nguy cơ bị… hắc lào vì cuộc sống tập thể thiếu thốn như ông Thanh vẫn kể không? “Eo ôi! Hắc lào cũng lây hay sao ý” – Hiền nghe được một tiếng nói rất bé, nhưng cũng đủ để cả bọn lăn ra cười và thằng Dũng phải lúng búng:
- Quên bọn mày đê! Bi giờ tuyển bộ đội cũng gắt gao chả kém gì tuyển phi công đâu! Chẳng qua tao đẹp trai ngời ngời nên mới nằm trong danh sách dự bị đó thôi!
Bọn trong lớp nhao lên, con gà bé xé con gà to. Từ chuyện bộ đội của Dũng đã lai ra được vô số những “quả dưa” khác dòng… Đến lượt thằng Long trình bày kế hoạch hậu Đại học của mình. Nếu thất nghiệp, nó sẽ kiếm cái bơm, ngồi ở cổng trường sửa xe cho lũ hậu bối. Thật bất ngờ, “vợ hờ” Thuý Quỳnh của nó đã hào hứng tự nguyện: “Để em đi rải đinh!”. Cả bọn lăn ra cười chảy nước mắt!
3h sáng, Cityphone của Hiền réo inh.
- Dậy chưa? – Tiếng cái Hà dô eo éo. Không biết từ bao giờ, con bé đảm nhiệm công việc báo thức cho cả hội “ngủ ngày cày đêm” như thế này. Rồi vừa học lại vừa phone hoặc nhắn cho nhau những cú bất thình lình kiểu: “Tao đói quá. Bụng réo cứ hai giây một lần như dao động tuần hoàn”. Đứa kia sẽ lồng một ít kiến thức vào câu trả lời: “Đấy là triệu chứng dư axít. Mày nên nuốt kiềm vào để trung hoà axít. Kiềm có trong xà phòng và nước rửa bát!”… Cứ thế, khắp Hà Nội, trong những con ngõ nhỏ chìm sâu trong giấc ngủ mùa hạ, có cả một cộng đồng “kết nối không dây” với nhau, cùng luyện “chưởng” theo phương châm: Học hết sức, buôn hết mình, áp dụng binh pháp: vặn đèn bàn nóng 39 độ, tắt quạt, mặc áo mưa và đội mũ len và ngồi… làm bài, để phòng trừ trường hợp phòng thi có bốn cái quạt trần thì một cái rụng cánh, hai cái cháy, cái còn lại ở chỗ ngồi của… giám thị!
5 phút sau, cái “city... teo” lại rung bần bật ở túi quần bên trái khiến Hiền nuốt vào bụng một ít bọt kem đánh răng.
- Hiền à? Bà dậy chưa đấy? – Là cái Dương, kẻ đã tiết kiệm với nó một lời xin lỗi vào ngày hôm qua.
Cái Dương tiếp tục thỏ thẻ:
- Thật ra tôi… tôi muốn xin lỗi bà chuyện hôm qua! Không hiểu vì sao, tôi lại quên béng mất! Tính tôi đoảng vị thế đấy! Bà cho tôi xin lỗi nhé! – Giọng Dương ngập ngừng.
- Lúc ấy tôi cũng hơi bực mình! – Hiền lúng búng trong đám bọt kem đánh răng...
- Thôi mà! Đừng giận tôi nữa được không? Tôi biết tôi sai rùi! – Dương thì thầm. Và Hiền chưa kịp tận hưởng sự cảm động khi nghe cái giọng mùi mẫn ấy thì đã giật nẩy mình...
- à mà bà ơi! Tôi cầm lưu bút của bà, viết xong rồi nhưng quên không mang trả! Xin lỗi bà nhé! – Dương lại hét lên trong điện thoại. Thói quen của nó khi quên một điều gì đó.
- Biết ngay mà! – Hiền rít lên, nhưng trong gương, một con bé đang cười toe toét với khuôn mặt nhoe nhoét kem đánh răng. Sau đó nó ngồi vào bàn, bắt đầu “cày”, với một trái tim không còn hờn dỗi.
Sáng sớm, nó vừa bò lên lớp, vừa nghêu ngao hát rồi im bặt khi thò được nửa bàn chân vào cửa lớp vì quá bất ngờ. Bên trong, “chợ dưa” đông như dịp phiên. Bàn nào cũng có từ hai đứa trở lên. Cả cái Lan Anh sốt phát ban 39 độ hôm nay cũng đi học. Nhìn cô nàng đang tí tởn thế kia thì khỏi hẳn rồi là cái chắc! Cô nàng lại còn cười he he khi bị thằng Hiếu thu nhận làm… vợ lẽ!
- Quả mũ hay đấy! – Thằng Nam khen lấy khen để, vừa quạt cho nó vài đường cơ bản, vừa vấn an nó mấy mẫu câu tiếng Anh làm Hiền phổng mũi.
Khu vực bàn cuối dần đông lên với những kẻ vì nóng nên lười nói chuyện, nhưng thích châu đầu vào chen chúc nhau đọc và viết lưu bút! Vắt ngang qua khung cửa sổ kiểu Pháp, nhánh phượng với những chiếc cánh mỏng mảnh da cam dưới ánh nắng 39 độ C bỗng chuyển sang màu đỏ rực rỡ.
Buổi sáng 39 độ
Mất điện! Hiền không phải là người đầu tiên biết tin này! Trong lớp, hơn mười đứa đang phành phạch hết 12 thành công lực tất cả những gì có thể quạt được để tạo ra gió. Đứa nào đứa nấy nhễ nhại mồ hôi…
- Mới sáng mà 39 độ! Phen này tha hồ giảm cân vì đến mỡ cũng phải bốc hơi! – Cái Thu bàn đầu gí mũi vào chiếc nhiệt kế tin hin, cặp mắt vừa cận vừa loạn co lại hẹp như đường thẳng để “ngắm chừng” con số bé li ti.
Mười lăm phút sau, cô Sử, vẫn thế, vừa đi vừa quét tia nhìn kiểm tra xem đứa nào đang đứng chào bằng một chân, hoặc cả hai chân đang… ngồi! Và cũng vẫn thế, vài nàng công chúa ngủ... quên trên xe bus hớt hải chạy theo sau, tay bánh mì, tay sữa cứ gọi là hoa hết cả mắt của những đứa chưa ăn sáng và bỏ qua bữa tối ngày hôm qua!
Nhưng lớp vẫn vắng hoe như một chợ dưa lê nhạt hoét! Chắc chúng nó tự ôn ở nhà để tránh mất tập trung bởi những chi tiết “trữ tình ngoài lề” vẫn thường đột ngột xuất hiện vào những ngày cuối cấp.
Bên ngoài, lũ chim sâu đang chuyền cành, ríu ra ríu rít trên mấy ngọn sấu trắng xoá hoa, trông rất… trêu ngươi! Thằng Nam lẩn ra ban công hóng gió từ bao giờ, tí tởn chui vào lớp từ cửa sau, giọng gian gian:
- Mấy bé lớp 10 tập thể dục trông đáng yêu quá cơ!
Thằng Nam vô tình nhắc đến thể dục, thể thao khiến thằng Long đưa tay lên ôm chiếc huy hiệu SlamDunk bằng một vẻ mặt buồn… lãng mạn! Đã vài tháng nay, nó vùi mình vào luyện “chưởng” 6 môn thi tốt nghiệp, cái sở thích bóng rổ đành lùi vào dĩ vãng hào hùng.
Những cái đầu 39 độ
- Sao mình lại khổ thế này cơ chứ! – Thuý Quỳnh rít lên. Vẫn trong tình trạng mất điện, nhiều đứa đang gà gật cũng phải bật dậy vì cái giọng như tiếng xé giấy ghê răng khi giám thị đòi phao trong giấc mơ hãi hùng của bọn nó!
Lại một phút yên bình hiếm hoi vì đứa nào cũng chỉ còn biết quạt và quạt!
- Tóc ấy đẹp đấy! – Thằng Cường chọc thước kẻ vào lưng cái Liên, thì thầm.
- Cái gì? Tớ á? Nhắc lại một lần nữa xem nào? – Liên há hốc, quay ngang quay dọc tìm kiếm xem cái giọng kết hợp giữa ngọt và béo ở đâu ra!
- Thật chứ sao! Một người thông minh như tớ không bao giờ repeat lại cái gì đến lần thứ hai cả! – Cường nheo mắt! Hiền đoán nó che giấu những ửng đỏ trên khuôn mặt bằng cách chúi mũi vào cái máy tính của cái Liên, ấn như chưa bao giờ được ấn!
Như một thói quen mới có, cái Liên đưa tay xoắn xoắn mấy sợi tóc thoát ra khỏi sự trói buộc của một nắm chun vòng, bỏ dở đống bài tập quang hình tốn mồ hôi và chất xám, thả cho một cái gì đấy mà thằng Nam đã “cụ thể” hoá bằng hai chữ “xúc cởm”, vượt ra ngoài khung cửa sổ kiểu Pháp cao nghều, bay lên tầng mây thứ chín…
- Bạn Dương mang tờ báo lên đây cho cô đọc với nào! – Tiếng cô Lý bất thình lình vang lên làm nhiều đứa giật mình muốn xỉu vì những thứ lôm côm: Bóng Đá, Conan, lưu bút… đang thò ra thụt vào dưới ngăn bàn!
Cái Dương chậm chạp vác tờ báo Hoa mới tinh lên bàn giáo viên. Vài đứa tặc lưỡi tiếc rẻ vì phải tạm biệt một tờ báo một đi không trở lại mà chúng nó chưa kịp nghía qua...
- Tớ ngủ mơ bị “liệt” vì giám thị trông Sử cứ quả quyết cái khăn lau tay của tớ là phao! Mà mở ra thì lại toàn những đoạn… lưu bút mới kì cục chứ! – Hiền bật dậy bằng tiếng trống hết tiết.
- ấy bị ngộ lưu bút rồi đấy! Mà không bị thu phao, nhưng ấy đã bị thu báo! – Hạnh tường thuật lại vụ việc một cách vắn tắt cho nó!
- Cái gì? – Hiền sửng cồ. Bên trái nó, cái Dương vẫn đang hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra!
- Tớ sẽ chờ đợi một cái gì đó tương tự như lời xin lỗi! – Hiền vẫn bình tĩnh.
Nhưng không như mong đợi của nó, đương sự vẫn như một người vô tội. Trống hết giờ, Hiền tống sách vở vào ba-lô, hết sức cáu kỉnh! Tại sao khi xảy ra những vấn đề mà nó là người thiệt hại, chẳng có lần nào nó nhận được một lời xin lỗi hoàn hảo cả. Lần thì “thủ phạm” xin lỗi ở canteen, khi thì “đương sự” vừa nói vừa gặm bánh mì. Lần khác, “đương sự” vội vã đập bàn nó đánh uỳnh, nói: “Xin lỗi nhé!” rồi chạy biến mà chẳng cần người ta có tha lỗi cho không! Tại sao thế nhỉ?
Những trái tim 39 độ C
- Tao có giấy gọi đi khám sức khoẻ nghĩa vụ quân sự rồi mày ạ! – Dũng hơn hớn tuyên bố với cả lũ.
Tự nhiên, không riêng gì Hiền mà cả lũ thấy thằng này oai ghê gớm. Cái mặt lơ tơ ngơ như cá hộp suốt ngày chạy nhong nhong phi máy bay giấy từ tầng ba xuống tầng một của nó mà có thêm một ít cháy nắng, một ít rắn rỏi của sự xa nhà thì… manly phải biết! Nhưng chả nhẽ, để đi thăm thằng bạn tốt, bọn nó phải ra Trường Sa hoặc một nơi xa tít mù tắp tương tự như thế sao? Và thằng Dũng có nguy cơ bị… hắc lào vì cuộc sống tập thể thiếu thốn như ông Thanh vẫn kể không? “Eo ôi! Hắc lào cũng lây hay sao ý” – Hiền nghe được một tiếng nói rất bé, nhưng cũng đủ để cả bọn lăn ra cười và thằng Dũng phải lúng búng:
- Quên bọn mày đê! Bi giờ tuyển bộ đội cũng gắt gao chả kém gì tuyển phi công đâu! Chẳng qua tao đẹp trai ngời ngời nên mới nằm trong danh sách dự bị đó thôi!
Bọn trong lớp nhao lên, con gà bé xé con gà to. Từ chuyện bộ đội của Dũng đã lai ra được vô số những “quả dưa” khác dòng… Đến lượt thằng Long trình bày kế hoạch hậu Đại học của mình. Nếu thất nghiệp, nó sẽ kiếm cái bơm, ngồi ở cổng trường sửa xe cho lũ hậu bối. Thật bất ngờ, “vợ hờ” Thuý Quỳnh của nó đã hào hứng tự nguyện: “Để em đi rải đinh!”. Cả bọn lăn ra cười chảy nước mắt!
3h sáng, Cityphone của Hiền réo inh.
- Dậy chưa? – Tiếng cái Hà dô eo éo. Không biết từ bao giờ, con bé đảm nhiệm công việc báo thức cho cả hội “ngủ ngày cày đêm” như thế này. Rồi vừa học lại vừa phone hoặc nhắn cho nhau những cú bất thình lình kiểu: “Tao đói quá. Bụng réo cứ hai giây một lần như dao động tuần hoàn”. Đứa kia sẽ lồng một ít kiến thức vào câu trả lời: “Đấy là triệu chứng dư axít. Mày nên nuốt kiềm vào để trung hoà axít. Kiềm có trong xà phòng và nước rửa bát!”… Cứ thế, khắp Hà Nội, trong những con ngõ nhỏ chìm sâu trong giấc ngủ mùa hạ, có cả một cộng đồng “kết nối không dây” với nhau, cùng luyện “chưởng” theo phương châm: Học hết sức, buôn hết mình, áp dụng binh pháp: vặn đèn bàn nóng 39 độ, tắt quạt, mặc áo mưa và đội mũ len và ngồi… làm bài, để phòng trừ trường hợp phòng thi có bốn cái quạt trần thì một cái rụng cánh, hai cái cháy, cái còn lại ở chỗ ngồi của… giám thị!
5 phút sau, cái “city... teo” lại rung bần bật ở túi quần bên trái khiến Hiền nuốt vào bụng một ít bọt kem đánh răng.
- Hiền à? Bà dậy chưa đấy? – Là cái Dương, kẻ đã tiết kiệm với nó một lời xin lỗi vào ngày hôm qua.
Cái Dương tiếp tục thỏ thẻ:
- Thật ra tôi… tôi muốn xin lỗi bà chuyện hôm qua! Không hiểu vì sao, tôi lại quên béng mất! Tính tôi đoảng vị thế đấy! Bà cho tôi xin lỗi nhé! – Giọng Dương ngập ngừng.
- Lúc ấy tôi cũng hơi bực mình! – Hiền lúng búng trong đám bọt kem đánh răng...
- Thôi mà! Đừng giận tôi nữa được không? Tôi biết tôi sai rùi! – Dương thì thầm. Và Hiền chưa kịp tận hưởng sự cảm động khi nghe cái giọng mùi mẫn ấy thì đã giật nẩy mình...
- à mà bà ơi! Tôi cầm lưu bút của bà, viết xong rồi nhưng quên không mang trả! Xin lỗi bà nhé! – Dương lại hét lên trong điện thoại. Thói quen của nó khi quên một điều gì đó.
- Biết ngay mà! – Hiền rít lên, nhưng trong gương, một con bé đang cười toe toét với khuôn mặt nhoe nhoét kem đánh răng. Sau đó nó ngồi vào bàn, bắt đầu “cày”, với một trái tim không còn hờn dỗi.
Sáng sớm, nó vừa bò lên lớp, vừa nghêu ngao hát rồi im bặt khi thò được nửa bàn chân vào cửa lớp vì quá bất ngờ. Bên trong, “chợ dưa” đông như dịp phiên. Bàn nào cũng có từ hai đứa trở lên. Cả cái Lan Anh sốt phát ban 39 độ hôm nay cũng đi học. Nhìn cô nàng đang tí tởn thế kia thì khỏi hẳn rồi là cái chắc! Cô nàng lại còn cười he he khi bị thằng Hiếu thu nhận làm… vợ lẽ!
- Quả mũ hay đấy! – Thằng Nam khen lấy khen để, vừa quạt cho nó vài đường cơ bản, vừa vấn an nó mấy mẫu câu tiếng Anh làm Hiền phổng mũi.
Khu vực bàn cuối dần đông lên với những kẻ vì nóng nên lười nói chuyện, nhưng thích châu đầu vào chen chúc nhau đọc và viết lưu bút! Vắt ngang qua khung cửa sổ kiểu Pháp, nhánh phượng với những chiếc cánh mỏng mảnh da cam dưới ánh nắng 39 độ C bỗng chuyển sang màu đỏ rực rỡ.