Một chiều hè nóng như đổ lửa...
-
Cứu tao với, hình như tao... yêu rồi... Nam rên rỉ qua điện thoại.
- Cái gì? Vào lúc nước sôi lửa bỏng này hả? Linh hỏi lại với âm lượng khủng khiếp đủ để con Milu nghễnh ngãng đang ngủ gà gật trên ghế giật phắt, ngơ ngáo nhìn xung quanh. Nhận ra sức "công phá" của mình, Linh hạ giọng khi nói nốt câu cuối cùng "Mày điên à? "
Một chiều hè nóng như đổ lửa... -
Cứu tao với, hình như tao... yêu rồi... Nam rên rỉ qua điện thoại.
- Cái gì? Vào lúc nước sôi lửa bỏng này hả? Linh hỏi lại với âm lượng khủng khiếp đủ để con Milu nghễnh ngãng đang ngủ gà gật trên ghế giật phắt, ngơ ngáo nhìn xung quanh. Nhận ra sức "công phá" của mình, Linh hạ giọng khi nói nốt câu cuối cùng "Mày điên à?"
- Tao cũng... không biết nữa…
Lại là một câu trả lời ngốc xít hết sức, hệt như cái thông báo lúc đầu mà nó đưa ra với cô bạn vậy. Linh phát cáu lên: "Thế thì mày tự lo đi, mày làm tao mệt quá!", nó nói rồi cúp máy cái rụp, bỏ lại thằng bạn ngơ ngác ở đầu dây bên kia. Nam chả hiểu gì cả! Bây giờ Linh đâu có rảnh rỗi để nói về tình iu. Trong đầu nó bây giờ chỉ quay mòng mòng câu hỏi "Đi hay không đi?".
Linh có một giấc mơ trở thành đạo diễn điện ảnh, nó luôn mơ đến một ngày sẽ được nhận tượng Oscar, thậm chí đã tưởng tượng bộ váy áo sẽ mặc vào đêm trao giải một- ngày- nào- đó?! Bộ hồ sơ nộp tại trường Sân khấu điện ảnh đã yên vị. Thế mà ngay trong khi Linh đang hí hửng đợi giấc mơ của mình dần hiện hình từ những chi tiết đầu tiên thì ba mẹ mang đến trước mặt nó một bộ hồ sơ du học. Tên ngành học tương lai của nó khiến Linh khóc thét: Quản trị kinh doanh!
Học giỏi Toán không có nghĩa là sẽ thích và học tốt ngành quản trị kinh doanh, chuyện này trời hiểu, đất hiểu, ai cũng hiểu, chỉ ba mẹ nó không hiểu. Nhưng… một cơ hội tốt thế này, có phải ai cũng có được đâu, chẳng lẽ lại bỏ qua? Chính vì cái lý do tưởng chừng bé tí về một cơ hội tốt này đã khiến Linh chọn giải pháp đi du học. Nhưng không có nghĩa là nó thôi luyến tiếc giấc mơ Oscar. Nó nghỉ tất cả các lớp luyện thi, cất tất cả sách vở thi Đại học, chỉ để ngồi tự hỏi mình làm như thế có đúng không nhỉ? Hỏi Nam thì thằng bạn dứt khoát một câu "Mày chọn rồi thì nên hài lòng đi. Giấc mơ của bao nhiêu người đấy!". Đúng là Nam chả hiểu gì cả, nên Linh cũng tự thấy mình chả có lỗi gì khi không muốn nghe chuyện tình củm trên giời rơi xuống của Nam.
***
Bị cô bạn cho rơi phũ phàng, Nam chẳng biết làm gì hơn là cũng cúp máy. Những ngày tiếp đó, nó không liên lạc lại với Linh. ừ, Linh đã đúng! chuyện tình củm vào lúc này, dù với bất cứ ai, cũng thật là một ý tưởng điên rồ. Vậy thì để lúc khác, còn lúc nào thì là chuyện của lúc đó.
Trên chiếc cào cào của mình, dưới nắng Mặt Trời chói chang, ngày ngày Nam cần mẫn có mặt ở những lớp luyện thi. Không nhạc, không điện thoại, không games, không bóng rổ, tất cả không gian của nó những ngày này chỉ còn lại hai chiều là từ lớp học về nhà và từ nhà đến lớp học. Cuộc sống của nó trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết. Nhưng bên trong sự lặng lẽ ấy, Nam thấy mình như đang căng hết sức ra, gồng người lên hứng lấy gánh nặng đầu tiên trong đời, nặng đến mức suy nghĩ về bất kì điều gì khác trong lúc này cũng trở thành vô lý và thừa thãi. Như chuyện tình cảm của một đứa con trai vừa qua tuổi 17 với một trái tim (đập bùm bụp) trong lồng ngực, chuyện Linh sắp đi xa, và chẳng bao lâu nữa sẽ ở cách Nam đến mười ngàn cây số… Tất cả đều bị chính nó âm thầm nhưng kiên quyết cất giấu tận thẳm sâu, thậm chí không dám chạm vào trong ý nghĩ, sợ "dính" vào rồi sẽ không thể rời ra được nữa. Có vài lít máu trong người, phải để dành để nuôi những tế bào thần kinh trung ương trong kì thi sinh tử này, chứ dồn cho trái tim, ai chẳng hiểu rằng đó là một cuộc đầu tư không sinh lãi…
***
- Giận tao à, xin lỗi… Linh bấm số của nhà Nam và nói bằng giọng ngọt ngào nhất có thể.
- Không. Tao nghĩ mày đúng thôi. Chuyện gì không phải chuyện thi cử bây giờ cũng là điên rồ.
- Mày vẫn đang dỗi đấy à? Giọng Linh trở nên yếu ớt. Mày kể nốt chuyện hôm nọ đi, tao nghe…
- Đừng suy diễn thế. Nam cười. Không có ý dỗi đâu. Bây giờ để tao yên nhé.
Nam đột ngột cúp máy, lặng lẽ trở lại bàn học. Những con số, hình vẽ, đồ thị cũng lặng lẽ lướt qua đầu nó. Mồ hôi lấm tấm trên trán, đọng thành giọt trên chóp mũi Nam. Overload! Nam gục đầu xuống bàn trong 29 giây. Đến giây thứ 30, nó ngẩng dậy, đẩy sách vở sang một bên, vớ lấy mẩu bút chì, một tờ giấy nháp. Nam bắt đầu vẽ. Nó bắt đầu giấc mơ chưa từng được thực hiện. Giấc mơ kéo dài ba mươi phút. Sau 30' ấy, một bức chân dung chì đen ra đời. Nhưng chỉ cần thêm hai giây nữa để nó nằm yên vị trong ngăn kéo, cũng như giấc mơ hồi bé của Nam được trở thành họa sĩ, giấc mơ về cô bạn sắp đi xa…
***
Thực ra không phải "Sắp" mà là "Ngày Mai".
Vì thế Nam phải đến gặp Linh. Không gian của nó cần phải có thêm chiều thứ 3. Trong Hôm Nay.
Lại vẫn là một chiều hè nắng hừng hực. Nam xuất hiện dưới ban công nhà Linh, huýt gió lanh lảnh.
- Ơi! Linh thò cổ ra ban công, hét toáng lên. Mai nó đi mất rồi, tưởng thằng bạn dỗi không thèm đến tạm biệt nữa.
- Xuống đây đi! Nam nheo mắt, "tinh tướng" như nó vẫn thế.
- Tao tưởng mày học nhiều mụ mị đến quên bạn rồi. Linh vừa lạch bạch chạy xuống cầu thang vừa nói một mình, chả để ý xem có ai thèm nghe không. Balô to sụ trên vai, Nam đợi nó bên dưới với một nụ cười close up.
- Thì cũng suýt mụ mị. Hehe, nhưng thôi, đi chơi đi.
- Hả? Linh lại trình diễn bộ mặt ngốc xít thường thấy khi nó ngạc nhiên. Ngay bây giờ hả?
- Hay là mày còn cần trang điểm, làm tóc, ăn mặc đẹp cho xứng với tao?
- Mơ đi. Linh thò tay khoá cửa cái "tách" rồi nhảy phốc lên chú cào cào chiến của Nam, không quên thắc mắc: Có được đi ăn không?
- Mày thì lúc nào cũng ăn. Không! Nhưng mày sẽ thích chỗ này…
Vượt qua những con đường của Hà Nội đông nghẹt, Nam đưa Linh đến một đoạn sông Hồng lồng lộng gió.
- Oa! Mát quá!- Linh nhảy xuống ngay khi Nam còn chưa dừng xe lại, khụt khịt mũi hít hít, nhìn ngốc xít không thể tả. Tao ngửi thấy mùi nước sông với mùi cỏ này, Nam ơi!
- Hít đi, hít nhiều vào. Kẻo 5 năm nữa mày về đây chỗ này không được đứng miễn phí nữa đâu! Nam cười, sung sướng ra mặt vì biết con bạn thật sự thích địa điểm mới phát hiện này của nó.
- Tao sẽ cố về sớm thôi... Linh bất chợt trầm ngâm.
- Thật chứ? Mày hứa đi! - Nam thốt lên, rồi nhận ra ngay vẻ sốt sắng quá-mức-cần-thiết của mình, nó thêm vào - Miễn là không phải sớm do bị đuổi học, he he.
Phớt lờ câu đùa vô hại của thằng bạn, Linh cười tít, mải mê ném những hòn sỏi xuống nước. Ngồi xuống cạnh Linh, Nam vừa gia nhập trò chơi ném sỏi vừa lên tiếng:
- Mày có muốn xem giấc mơ của tao không?
- Vào một trường Đại học danh giá, yêu một em xinh xinh? - Linh châm chọc rồi chợt im bặt. Nam lấy trong ba lô ra tác phẩm của giấc mơ 30'. Chân dung Linh.
- Vẽ bằng cả trái tim. Giọng Nam bỗng nhẹ như gió. Cho mày, cho tình yêu không đúng lúc, và cho cả giấc mơ hoạ sĩ chưa bao giờ được thực hiện của tao…
Linh nhìn bức chân dung vẽ gương mặt của nó nhìn nghiêng bằng chì đen trên giấy nháp. Một cảm xúc kì lạ dâng lên trong lồng ngực khiến nó run rẩy, không chắc mình sẽ phải kiềm chế để không khóc hay thôi cười. Và trong ánh Mặt Trời tím đỏ sắp tắt, Linh cầm tay Nam, thật nhẹ. "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ là thử thách đầu tiên trong đời…".
-
Cứu tao với, hình như tao... yêu rồi... Nam rên rỉ qua điện thoại.
- Cái gì? Vào lúc nước sôi lửa bỏng này hả? Linh hỏi lại với âm lượng khủng khiếp đủ để con Milu nghễnh ngãng đang ngủ gà gật trên ghế giật phắt, ngơ ngáo nhìn xung quanh. Nhận ra sức "công phá" của mình, Linh hạ giọng khi nói nốt câu cuối cùng "Mày điên à? "
Một chiều hè nóng như đổ lửa... -
Cứu tao với, hình như tao... yêu rồi... Nam rên rỉ qua điện thoại.
- Cái gì? Vào lúc nước sôi lửa bỏng này hả? Linh hỏi lại với âm lượng khủng khiếp đủ để con Milu nghễnh ngãng đang ngủ gà gật trên ghế giật phắt, ngơ ngáo nhìn xung quanh. Nhận ra sức "công phá" của mình, Linh hạ giọng khi nói nốt câu cuối cùng "Mày điên à?"
- Tao cũng... không biết nữa…
Lại là một câu trả lời ngốc xít hết sức, hệt như cái thông báo lúc đầu mà nó đưa ra với cô bạn vậy. Linh phát cáu lên: "Thế thì mày tự lo đi, mày làm tao mệt quá!", nó nói rồi cúp máy cái rụp, bỏ lại thằng bạn ngơ ngác ở đầu dây bên kia. Nam chả hiểu gì cả! Bây giờ Linh đâu có rảnh rỗi để nói về tình iu. Trong đầu nó bây giờ chỉ quay mòng mòng câu hỏi "Đi hay không đi?".
Linh có một giấc mơ trở thành đạo diễn điện ảnh, nó luôn mơ đến một ngày sẽ được nhận tượng Oscar, thậm chí đã tưởng tượng bộ váy áo sẽ mặc vào đêm trao giải một- ngày- nào- đó?! Bộ hồ sơ nộp tại trường Sân khấu điện ảnh đã yên vị. Thế mà ngay trong khi Linh đang hí hửng đợi giấc mơ của mình dần hiện hình từ những chi tiết đầu tiên thì ba mẹ mang đến trước mặt nó một bộ hồ sơ du học. Tên ngành học tương lai của nó khiến Linh khóc thét: Quản trị kinh doanh!
Học giỏi Toán không có nghĩa là sẽ thích và học tốt ngành quản trị kinh doanh, chuyện này trời hiểu, đất hiểu, ai cũng hiểu, chỉ ba mẹ nó không hiểu. Nhưng… một cơ hội tốt thế này, có phải ai cũng có được đâu, chẳng lẽ lại bỏ qua? Chính vì cái lý do tưởng chừng bé tí về một cơ hội tốt này đã khiến Linh chọn giải pháp đi du học. Nhưng không có nghĩa là nó thôi luyến tiếc giấc mơ Oscar. Nó nghỉ tất cả các lớp luyện thi, cất tất cả sách vở thi Đại học, chỉ để ngồi tự hỏi mình làm như thế có đúng không nhỉ? Hỏi Nam thì thằng bạn dứt khoát một câu "Mày chọn rồi thì nên hài lòng đi. Giấc mơ của bao nhiêu người đấy!". Đúng là Nam chả hiểu gì cả, nên Linh cũng tự thấy mình chả có lỗi gì khi không muốn nghe chuyện tình củm trên giời rơi xuống của Nam.
***
Bị cô bạn cho rơi phũ phàng, Nam chẳng biết làm gì hơn là cũng cúp máy. Những ngày tiếp đó, nó không liên lạc lại với Linh. ừ, Linh đã đúng! chuyện tình củm vào lúc này, dù với bất cứ ai, cũng thật là một ý tưởng điên rồ. Vậy thì để lúc khác, còn lúc nào thì là chuyện của lúc đó.
Trên chiếc cào cào của mình, dưới nắng Mặt Trời chói chang, ngày ngày Nam cần mẫn có mặt ở những lớp luyện thi. Không nhạc, không điện thoại, không games, không bóng rổ, tất cả không gian của nó những ngày này chỉ còn lại hai chiều là từ lớp học về nhà và từ nhà đến lớp học. Cuộc sống của nó trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết. Nhưng bên trong sự lặng lẽ ấy, Nam thấy mình như đang căng hết sức ra, gồng người lên hứng lấy gánh nặng đầu tiên trong đời, nặng đến mức suy nghĩ về bất kì điều gì khác trong lúc này cũng trở thành vô lý và thừa thãi. Như chuyện tình cảm của một đứa con trai vừa qua tuổi 17 với một trái tim (đập bùm bụp) trong lồng ngực, chuyện Linh sắp đi xa, và chẳng bao lâu nữa sẽ ở cách Nam đến mười ngàn cây số… Tất cả đều bị chính nó âm thầm nhưng kiên quyết cất giấu tận thẳm sâu, thậm chí không dám chạm vào trong ý nghĩ, sợ "dính" vào rồi sẽ không thể rời ra được nữa. Có vài lít máu trong người, phải để dành để nuôi những tế bào thần kinh trung ương trong kì thi sinh tử này, chứ dồn cho trái tim, ai chẳng hiểu rằng đó là một cuộc đầu tư không sinh lãi…
***
- Giận tao à, xin lỗi… Linh bấm số của nhà Nam và nói bằng giọng ngọt ngào nhất có thể.
- Không. Tao nghĩ mày đúng thôi. Chuyện gì không phải chuyện thi cử bây giờ cũng là điên rồ.
- Mày vẫn đang dỗi đấy à? Giọng Linh trở nên yếu ớt. Mày kể nốt chuyện hôm nọ đi, tao nghe…
- Đừng suy diễn thế. Nam cười. Không có ý dỗi đâu. Bây giờ để tao yên nhé.
Nam đột ngột cúp máy, lặng lẽ trở lại bàn học. Những con số, hình vẽ, đồ thị cũng lặng lẽ lướt qua đầu nó. Mồ hôi lấm tấm trên trán, đọng thành giọt trên chóp mũi Nam. Overload! Nam gục đầu xuống bàn trong 29 giây. Đến giây thứ 30, nó ngẩng dậy, đẩy sách vở sang một bên, vớ lấy mẩu bút chì, một tờ giấy nháp. Nam bắt đầu vẽ. Nó bắt đầu giấc mơ chưa từng được thực hiện. Giấc mơ kéo dài ba mươi phút. Sau 30' ấy, một bức chân dung chì đen ra đời. Nhưng chỉ cần thêm hai giây nữa để nó nằm yên vị trong ngăn kéo, cũng như giấc mơ hồi bé của Nam được trở thành họa sĩ, giấc mơ về cô bạn sắp đi xa…
***
Thực ra không phải "Sắp" mà là "Ngày Mai".
Vì thế Nam phải đến gặp Linh. Không gian của nó cần phải có thêm chiều thứ 3. Trong Hôm Nay.
Lại vẫn là một chiều hè nắng hừng hực. Nam xuất hiện dưới ban công nhà Linh, huýt gió lanh lảnh.
- Ơi! Linh thò cổ ra ban công, hét toáng lên. Mai nó đi mất rồi, tưởng thằng bạn dỗi không thèm đến tạm biệt nữa.
- Xuống đây đi! Nam nheo mắt, "tinh tướng" như nó vẫn thế.
- Tao tưởng mày học nhiều mụ mị đến quên bạn rồi. Linh vừa lạch bạch chạy xuống cầu thang vừa nói một mình, chả để ý xem có ai thèm nghe không. Balô to sụ trên vai, Nam đợi nó bên dưới với một nụ cười close up.
- Thì cũng suýt mụ mị. Hehe, nhưng thôi, đi chơi đi.
- Hả? Linh lại trình diễn bộ mặt ngốc xít thường thấy khi nó ngạc nhiên. Ngay bây giờ hả?
- Hay là mày còn cần trang điểm, làm tóc, ăn mặc đẹp cho xứng với tao?
- Mơ đi. Linh thò tay khoá cửa cái "tách" rồi nhảy phốc lên chú cào cào chiến của Nam, không quên thắc mắc: Có được đi ăn không?
- Mày thì lúc nào cũng ăn. Không! Nhưng mày sẽ thích chỗ này…
Vượt qua những con đường của Hà Nội đông nghẹt, Nam đưa Linh đến một đoạn sông Hồng lồng lộng gió.
- Oa! Mát quá!- Linh nhảy xuống ngay khi Nam còn chưa dừng xe lại, khụt khịt mũi hít hít, nhìn ngốc xít không thể tả. Tao ngửi thấy mùi nước sông với mùi cỏ này, Nam ơi!
- Hít đi, hít nhiều vào. Kẻo 5 năm nữa mày về đây chỗ này không được đứng miễn phí nữa đâu! Nam cười, sung sướng ra mặt vì biết con bạn thật sự thích địa điểm mới phát hiện này của nó.
- Tao sẽ cố về sớm thôi... Linh bất chợt trầm ngâm.
- Thật chứ? Mày hứa đi! - Nam thốt lên, rồi nhận ra ngay vẻ sốt sắng quá-mức-cần-thiết của mình, nó thêm vào - Miễn là không phải sớm do bị đuổi học, he he.
Phớt lờ câu đùa vô hại của thằng bạn, Linh cười tít, mải mê ném những hòn sỏi xuống nước. Ngồi xuống cạnh Linh, Nam vừa gia nhập trò chơi ném sỏi vừa lên tiếng:
- Mày có muốn xem giấc mơ của tao không?
- Vào một trường Đại học danh giá, yêu một em xinh xinh? - Linh châm chọc rồi chợt im bặt. Nam lấy trong ba lô ra tác phẩm của giấc mơ 30'. Chân dung Linh.
- Vẽ bằng cả trái tim. Giọng Nam bỗng nhẹ như gió. Cho mày, cho tình yêu không đúng lúc, và cho cả giấc mơ hoạ sĩ chưa bao giờ được thực hiện của tao…
Linh nhìn bức chân dung vẽ gương mặt của nó nhìn nghiêng bằng chì đen trên giấy nháp. Một cảm xúc kì lạ dâng lên trong lồng ngực khiến nó run rẩy, không chắc mình sẽ phải kiềm chế để không khóc hay thôi cười. Và trong ánh Mặt Trời tím đỏ sắp tắt, Linh cầm tay Nam, thật nhẹ. "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ là thử thách đầu tiên trong đời…".