Buổi sáng. 6h30.
- Kiên! Giờ này còn chưa dậy hả? Lại vùi đầu vào mạng chứ gì? Không hiểu có cái gì mà mày cứ chết vùi vào đấy thế không biết...
Tiếng mẹ. Hừ, cú quá! Rõ ràng đêm qua tôi đã đặt chuông đồng hồ báo thức để xem chung kết C1 rồi mà cuối cùng lại ngủ tít thò lò, giờ, không kịp xem cả tin thể thao. Mẹ thì lại ca bài ca bất tận thế kia... Nhưng không sao, mẹ kêu là việc của mẹ. Còn trận đấu thì, đến lớp thế nào bọn nó cũng ngồi bốc phét nghe có khi còn hay hơn cả xem trực tiếp ấy chứ.
Nhưng mà tôi đã nhầm, chính xác thì đúng được một nửa. Vừa vào đến cửa lớp tôi đã nghe tiếng thằng Cộng bốc phét nhưng lại chả có vẻ gì liên quan đến bóng đá cả. Đã thế thằng Trung công tử, thằng Hà béo với mấy đứa con gái im phăng phắc lắng nghe, khuôn mặt lộ vẻ sờ sợ. Tôi liếc nhanh tờ báo Bóng đá vứt chỏng chơ ở bàn một, thường phải đến tiết ba mới tới lượt tôi, Liverpool thắng Milan 1-0 bằng bàn thắng của Milan Baros. Đáng ra tôi phải tiếc hùi hụi vì không được chứng kiến Liverpool nâng cúp nhưng tôi không còn quá quan tâm đến trận đấu nữa. Tôi tiến đến chỗ bọn nó đang tụ tập cuối lớp, hỏi thằng Hà béo:
- Bọn mày đang nói về cái gì đấy?
Thằng Hà béo như không nghe thấy tôi hỏi. Mắt nó vẫn chăm chú hướng về phía thằng Cộng, nuốt từng lời của thằng này.
- ...Rồi đến hôm qua chị tao bảo thằng bạn của bà ấy đi chụp ở cái hàng ấy, đến khi xem ảnh thì lại thấy nó xuất hiện- đến chỗ này thì giọng thằng Cộng trầm xuống có vẻ rất nghiêm túc, một điều chưa từng thấy ở những lần tán dóc khác của nó.
Nghe đến đây con Vi co rúm lại còn mấy đứa kia mặt tái mét.
- Nó là cái gì thế?- tôi chen ngang vào
- Mày không lên forum trường hả Kiên Vứt, bọn nó đồn ầm ra đấy. Nó ở đây là một con ma, hình thù giống như Casper con ma vui vẻ, có điều nó không vui vẻ đâu. Nó hiện ra trong những tấm ảnh ở cái hiệu chụp ảnh Hàn Quốc mới mở và khuôn mặt nó thì buồn não nề. Có thằng bảo nó bị lão chủ quán giết nên hiện hồn về phá việc làm ăn của lão.
- Ha ha làm cóc gì có ma! Bọn mày học chuyên Lý mà lại tin được ba cái điều nhảm nhí đấy à. Có thể cái máy nó cài sẵn hình ảnh như thế.
- Mấy đứa trường mình đâu có ngu mà không biết phân biệt ma thật với ma giả. Mày không tin thì đến đấy chụp cho biết, chỉ sợ lúc ra lại hồn vía lên mây thôi.
- Được rồi! Tao sẽ đi. Sợ gì!
***
Sau ba tiết, cái niềm tin vững chắc về việc không có ma của tôi bắt đầu lung lay dữ dội. Thằng Cộng nói đúng, ai lại rỗi hơi bịa ra ma quỉ làm gì, có phải con nít đâu. Hay là có ma thật? Tốt nhất mình sẽ rủ một đứa đi cùng cho đỡ sợ với lại có ai đi chụp ảnh một mình. Thế là trong giờ hai mươi phút ra chơi tôi kiếm được thằng Tùng béo, một thằng lùn, đầu vuốt keo trông như một con nhím, lại ít nói và có vẻ khoái mấy trò kinh dị.
Reng... Reng... Rengg... Chuông hết tiết năm bỗng reo lên làm tôi giật bắn cả mình, tim đập thình thịch không biết vì bà lao công chơi ác hay là do tôi đang mải nghĩ đến con ma. Sau mấy phút cất dọn đồ đạc tôi cuối cùng cũng giữ được cho cái quả tim của mình đập chậm trở lại.
- Đi chưa?- thằng Tùng béo ngoái lại hỏi.
- Ừ!
Không khó để tìm ra cái hàng chụp ảnh ấy. Gần quán bi-a Núi Trúc chỉ có mỗi cái hàng ấy thôi, tất nhiên không phải tôi và thằng Tùng béo nhận ra cái quán ấy vì những băng rôn đỏ chót trên có những câu quảng cáo ấn tượng kiểu như ‘Chụp ảnh
Hàn Quốc ba mươi giây lấy ngay’ mà bởi cái vẻ tồi tàn mà thằng Cộng đã phím trước.
Trước quán đặt một tấm biển trắng nhợt thủng lỗ chỗ như bị mối khoét trên là dòng chữ dán: Chụp ảnh Hàn Quốc. Nhìn cái quán ấy có vẻ rất thích hợp cho những câu chuyện ma rùng rợn. Chắc thằng Tùng béo cũng nghĩ như tôi nên chân nó cũng lưỡng lự như muốn quay lại.
- Có nên vào không?- Tôi hỏi lại nó
- Thôi đã đi tới đây thì liều một phen vậy.
Thế là hai thằng bước vào cửa. Lão chủ quán vui vẻ mời chúng tôi vào. Chắc là lão phải vui lắm vì chả có ma nào lui tới đây chụp ảnh. À nhầm không có người tới chứ có ma hay không thì bọn tôi đang đi tìm câu trả lời đây. Lão chủ quán có một vẻ mặt hiền hiền của một ông già sáu mươi, trái ngược hẳn với những tưởng tượng của tôi về lão trong giờ. Tôi nghĩ chắc lão phải mang một khuôn mặt u ám hay gian trá của một tên giết người sau lưng để cho vào máy chụp mà con ma kia là một nạn nhân.
Có lẽ trí tưởng tượng của tôi hơi phong phú. Lão đem cho chúng tôi xem quyển sổ in những kiểu ảnh để chọn. Có tới hai mươi quyển nhưng bọn tôi chọn nhanh tám kiểu trong có mười phút bởi mục đích chính đâu phải là chụp ảnh. Chọn xong tôi đưa cho lão mã số các kiểu ảnh. Lão nhập mã số vào máy nhanh hoay hoáy chẳng thua gì một người trẻ tuổi. Tôi và thằng Tùng béo bước vào chụp, cả hai đứa đều căng thẳng không biết con ma có xuất hiện không. Nhưng mọi thứ đều có vẻ bình thường.
Tôi chụp kiểu đầu, cố tạo một tư thế mới lạ trên chiếc xe mui trần màu đỏ nhưng cái mới lạ nhất hoá ra lại là nụ cười đầy
căng thẳng. Thằng Tùng béo chụp hai kiểu sau, hình như nó thích thú với ý nghĩ sao không tạo một khung cảnh ma quái để gọi con ma đến chơi mà chọn hai kiểu, một kiểu có hình Dracula chuẩn bị hút máu một người thiếu nữ mặt để trắng cho
thằng Tùng béo nhét đầu vào, một kiểu có nền là lâu đài ma có dơi bay ra.
Cái mặt baby của nó khi xuất hiện cùng mấy thứ ma quái đó suýt làm tôi cười bể bụng. Tôi bắt đầu thoải mái hơn nghĩ bụng sao mình lại tin lời thằng Cộng nhỉ, trên đời này làm gì có ma. Đến kiểu thứ tư tôi với thằng Tùng béo chụp chung. Hai thằng cho đầu vào hai tên mafia cầm súng, tên mafia chứa đầu của tôi đang giơ súng chĩa vào đầu của Tùng béo, đây có lẽ
là một vụ thanh trừng băng đảng.
Chụp xong bốn kiểu đầu chúng tôi đợi tấm ảnh chui ra. Sau mười giây thì nó chui ra. Thằng Tùng béo nhanh nhảu cầm lên xem nhưng ngay lập tức mặt nó chuyển dần từ màu vàng sang xanh rồi đến tím ngắt. Tôi vội ngó đầu vào xem thì kết cục cũng không khá hơn là bao. Một cảm giác ớn lạnh truyền dọc sống lưng tôi. Bây giờ thằng Tùng béo mà chơi ác vỗ vào lưng
tôi thì chắc tôi khóc thét lên mất.
Bức ảnh có bốn kiểu thì cả bốn đều xuất hiện một khuôn mặt buồn não nề tạo bởi một làn khói dày kết lại. Kiểu thứ nhất, tôi ở trên chiếc xe mui trần màu đỏ và cạnh vai tôi là khuôn mặt của con ma. Kiểu thứ hai, Dracula răng kề cổ người thiếu nữ nhưng trên cái cổ ấy không phải là khuôn mặt baby buồn cười của Tùng béo mà là khuôn mặt buồn não nề đến rợn tóc
gáy. Cái khuôn mặt bị tước hết niềm vui ấy xuất hiện giữa lâu đài ma và vai của thằng Tùng béo trong kiểu thứ ba.Và trong kiểu thứ tư tên mafia có cổ và đầu của tôi biến thành có mình mafia, cổ của tôi, đầu của con ma. Tôi sờ lên đầu mình xem cái đầu này có còn là của mình hay không, cả khuôn mặt này nữa có phải là khuôn mặt buồn thảm trong bức ảnh kia không. Tôi run rẩy với ý nghĩ từ giờ khuôn mặt mình sẽ mất hết niềm vui sống. Tôi thấy thàng Tùng béo cũng sờ tay lên mặt, có lẽ do tác dụng của kiểu ảnh thứ hai. Rồi bọn tôi đều nhìn ra đằng sau xem con ma có ở chỗ đó không nhưng không có. Không có dấu hiệu gì có một con ma ở đây trừ cái dấu hiệu kinh dị là khuôn mặt của nó hiện ra trong những kiểu ảnh mà chúng tôi đã chụp.
Tôi toan hỏi Tùng béo có nên chạy ngay ra khỏi chỗ này hay không thì lão chủ quán chợt buồn bã nói:
- Các cháu về đi! Không cần trả tiền đâu.
Rồi lão bước đến chỗ cái bàn gỗ ở gần cửa, chỗ sáng nhất trong phòng, ngồi phịch xuống ghế, chống tay lên cằm nói chẳng thèm để ý chúng tôi có nghe hay không:
- Ta mua chiếc máy này với giá rẻ bèo chỉ có 100.000 từ một tay mới gặp lần đầu. Hắn nói chiếc máy này rất tốt, nhưng hắn sắp phải chuyển đi nơi khác nên nhượng lại cho ta với cái giá ấy. Ta đâu ngờ nó không đáng một xu. Chẳng ai dám chụp ảnh ở đây cả vì chiếc máy này bị ma ám. Chắc mai ta phải dẹp tiệm luôn.
Giọng lão rầu rầu và khuôn mặt lão buồn buồn, tất nhiên là không thể bằng khuôn mặt con ma rồi. Tôi thấy thương lão, quả là một hoàn cảnh đáng thương. Chợt thằng Tùng béo phá tan sự im lặng:
- Bác ơi! Bọn cháu sẽ chụp nốt bốn kiểu còn lại.
Cả lão chủ quán và tôi cùng quay ra nhìn thằng Tùng béo sửng sốt.
- Bọn cháu sẽ chỉ chụp con ma thôi, để dọa bọn ở lớp ấy mà.
Thằng Tùng béo nháy mắt với tôi. Thế là tôi gật đầu với lão chủ quán. Lão đứng dậy, đến bắt tay bọn tôi, ánh mắt đầy cảm động:
- Cám ơn các cháu. Các cháu quả là ờ... những chàng trai tốt bụng.
Rồi lão lại đến bên chiếc máy, nhập mã số các kiểu ảnh còn lại một cách nhanh nhẹn. Xong lão lần lượt bấm nút chụp. Trước máy chụp ảnh chỉ là tấm màn xanh, đấy là mắt tôi chỉ thấy có thế. Quả thật cái ý nghĩ hình của mình sẽ không xuất hiện cùng cái bộ mặt não nề của con ma làm tôi bớt sợ. Tôi ngước nhìn kiểu ảnh cuối cùng, nền là một bà mẹ và một đứa trẻ dắt tay nhau đi về phía mặt trời mọc.
Tôi đã chọn kiểu ảnh này vì khi thấy nó tôi hơi day dứt. Sáng nay tôi đã cáu với mẹ vì mẹ đã tắt chuông đồng hồ làm tôi không được xem trận đấu mà tôi mong đợi. Thực ra sau đó tôi nhận ra là mẹ chỉ muốn tôi được ngủ để sáng học khỏi mệt. Tấm ảnh bắt đầu chui ra phá ngang dòng suy tưởng của tôi. Tôi cầm lên, hơi run. Lần này tấm ảnh lại làm tôi bất ngờ không kém gì lần trước. Thằng Tùng béo ngó vào và tôi thấy nó cũng sửng sốt như tôi. Ba kiểu đầu vẫn là khuôn mặt buồn não nề ấy. Nhưng thật kì lạ, kiểu cuối cùng không phải là khuôn mặt buồn não nề ấy nữa mà thay vào đó là khuôn mặt tươi vui với một nụ cười mỉm của con ma. Khi tôi chưa hết bàng hoàng thì Tùng béo chỉ tay vào trong chiếc máy chụp ảnh. Trên màn hình của chiếc máy, con ma đã xuất hiện, đang vẫy tay chào.
Cả tôi, thằng Tùng béo, lão chủ quán chụm mặt vào cái màn hình. Trong đầu tôi xuất hiện một giọng nói mà tai không nghe thấy:
- Cám ơn bạn đã giải thoát tôi khỏi bộ mặt u ám.
Hai người kia quay sang nhìn tôi. Dường như con ma không nói nhưng ba người bọn tôi vẫn trò chuyện được với nó bằng ý nghĩ.
- Bạn là ai? – Tùng béo hỏi. Tôi nghe thấy giọng nói của Tùng béo trong đầu.
- Tôi là Lee Won Suk. Năm nay tôi 17 tuổi.
- Sao bạn lại bị nhốt trong này và làm thế nào mà tôi giải thoát cho bạn khỏi khuôn mặt u ám được?- tôi tò mò hỏi.
- Chuyện là thế này…
- Lee Won Suk! Ra đây!
Khi đã bị gọi cả họ tên thì Won Suk biết rằng mẹ cậu đang nổi cáu nhưng cậu cũng uể oải ló mặt ra.
- Mày xem hoá đơn tiền net tháng này đây. Mày định giết mẹ mày đấy à? Tháng sau mà còn nhiều thế này là tao cắt đấy.
- Mẹ đừng lo. Con sắp tạo ra một phần mềm mới rồi, sẽ bán được khối tiền cho xem. Lúc đấy chỉ sợ mẹ lo ngồi đếm tiền mệt thôi.
- Mày vẫn còn nuôi cái mơ ước hão huyền ấy hả. Mày tưởng làm cái nghề đấy dễ hốt bạc lắm đấy…
Không để mẹ nói hết câu Won Suk gắt lên:
- Đừng bao giờ nói mơ ước của con là hão huyền! Mẹ nói ma nó cũng không nghe được.
Nói xong cậu đóng sầm cửa lại. Won Suk lại quay vào với chiếc máy tính của mình trút giận lên bàn phím.Mẹ Won Suk cũng tức cứng họng sau một phút ngỡ ngàng bà chỉ thốt ra được một câu:
- Ừ cầu cho mày biến thành ma luôn đi! Và thành một con ma không biết cười ấy cho đến bao giờ mày nhớ ra mẹ mày đã nuôi mày vất vả thế nào…
Trong đầu ba người bọn tôi xuất hiện những hình ảnh rõ mồn một y như trong phim, Won Suk đập cửa trước mặt mẹ, mẹ cậu lầm bầm và ngay lập tức trong phòng Won Suk bị hút vào trong chiếc máy tính. Trải qua mấy cuộc phiêu lưu trong những chiếc máy tính, những chiếc đĩa mềm cuối cùng cậu bị nhốt hẳn trong chiếc máy chụp ảnh trước mặt bọn
tôi. Con ma nói:
- Khi nhìn kiểu ảnh cuối của bạn tôi đã thật sự hối hận về những lời nói của mình. Tôi nhớ lại hồi bé mẹ hay dắt tôi đi công viên. Đó là quãng đời thật hạnh phúc. Mẹ rất thương tôi. Từ lâu tôi đã quên điều ấy. Tôi cũng không nhận ra mình đã cười nữa cơ, nhưng trong bức ảnh ấy, rõ ràng tôi đã cười...
Con ma nói tiếp với bác chủ cửa hàng:
- Xin lỗi bác! Cháu đã vô ý làm hỏng việc làm ăn của bác. Chỉ vì ở trong đấy buồn quá. Nhưng giờ thì cháu đi đây, cháu không làm phiền bác nữa...
Bụp! Một tiếng nổ nhỏ, khô khốc! Và một làn khói xanh bốc lên! Chấm hết!
Thế là tôi và Tùng béo đã khám phá ra bí mật về con ma trong tiệm chụp ảnh ấy. Bức ảnh chụp chung với con ma Hàn Quốc có nụ cười tươi rói trở thành báu vật của hai thằng. Bọn ở lớp cứ gọi là thích mê tấm ảnh độc của tôi với thằng Tùng béo.
Hai đứa còn được dịp bốc phét về việc đánh nhau với một con quỉ dạ xoa trong máy để lấy lại nụ cười bị nhốt trong lọ cho con ma Won Suk. Còn cái cửa hiệu chụp ảnh ấy bây giờ to lắm, người ta sắp hàng nườm nượp để đợi đến lượt trong khi mấy hàng quanh trường bắt đầu thưa khách. Ở trên cửa vào là một tấm biển hiệu xanh đỏ có dòng chữ khá là xoắn quẩy:"Chụp ảnh ma kiểu Hàn Quốc"…
Lại một buổi sáng nữa. Cũng 6h30!
- Kiên! Giờ này vẫn ngủ là sao?
- Con dậy rồi.
- Con xem hoá đơn tiền điện thoại tháng này đây. Con phải biết thương mẹ chứ. Nhà mình giàu có gì chứ???
- Mẹ đừng lo! Con sẽ trở thành siêu sao bóng đá lúc đấy con sẽ trả hết tiền điện thoại cho mẹ.
- Con ơi! Mày vẫn còn nuôi cái mơ ước hão huyền đấy à. Cứ học hành rồi thi vào ngành của bố mày, bố mày lo cho có phải tốt hơn không?
Không để mẹ nói hết câu tôi nổi cáu:
- Đừng bao giờ nói ước mơ của con là hão huyền. Ma nó cũng không nghe được mẹ.
Rồi tôi đi ra ngoài đóng sầm cửa, trước khi nghe kịp mẹ thốt lên:
- Ừ, cầu cho mày biến thành ma luôn đi! Và thành một con ma không biết cười ấy cho đến bao giờ mày nhớ ra mẹ mày đã nuôi mày vất vả thế nào…