Nó ném mạnhchiếc cặp xuống mặt bàn, vẻ mặt đầy hậm hực. Đứa bạn thân của nó chạy vội từ bàn trên xuống hốt hoảng :
- Mi sao thế? mới sáng sớm đã tức ai rồi à?
Nó kéo tà áo dài ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn chưa hết hậm hực, nó đưa một ngón tay chỉ…ngược vào mặt mình tuyên bố:
- Ta thề kiếp sau ta sẽ không đầu thai làm em của một ông anh trai!
Nhỏ bạn nhìn nó khó hiểu, nhưng vẫn không quên làm động tác hằng ngày là vòng tay ôm chặt eo nó, nhỏ bạn nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó:
- Hệ trọng vậy sao? Anh mi lại chọc giận chi mi à?
Chỉ chờ nhỏ bạn hỏi xong nó đập mạnh tay xuống bàn, mạnh đến nỗi mấy đứa bạn đang ôn bài cũng quay sang nhìn nó với con mắt không bình thường cho lắm. Đồng thời cú đập bàn vừa rồi cũng khiến cái đứa đang ôm eo nó cũng giật mình đánh rớt vòng tay khỏi eo nó. Nhỏ bạn đang tròn mắt nhìn nó, có điều cái miệng nhỏ lại ngậm chặt thay vì mở toác ra theo kiểu bộc lộ một sự kinh ngạc hiếm thấy như lúc này.
- Còn tệ hơn thế! sáng nay lão ta cho ta đi bộ đến trường với cái lí do đêm qua đi chơi với nhỏ bạn tới khuya mới về, sáng nay không đủ sức rời khỏi cái giường hôi của lão.
Nó kể một hơi rồi nhìn sang nhỏ bạn chờ phản ứng, nó đoán nhỏ lại đặt một câu hỏi. Đúng thật, nhỏ bạn chống cằm ra vẻ đăm chiêu và lại đặt câu hỏi, câu này không biết có phải thuộc dạng câu hỏi “Yes” “No” hay không nữa.
- Thiệt không?Anh mi cưng mi lắm mà?
Nó cho rằng không thể trả lời “yes” hay “no” để giải quyết câu hỏi này, nó cần phải có một câu trả lời thật hoàn chỉnh để phản biện lại câu hỏi sau cái câu cảm thán “thiệt không?” của nhỏ bạn. Chỉ có 3 giây để nó bật ra câu trả lới mà nó cho là ưng ý nhất:
-Không! Ta chỉ là em gái lão, lão thương ta vì lão bị ép buộc phải thương thôi, còn tình thương thật sự của lão dành cho một nhỏ khác rồi!
- Ai? Câu hỏi của nhỏ bạn bật ra ngay lập tức theo đúng phản xạ tự nhiên khi nghe một tin mà theo nó đánh giá từ tối qua là rất sốc như thế.
- Ta không biết! nhưng ta biết lão anh ta đã bị nhấn chìm trong biển tình, ta lại không biết bơi, đành nhìn lão chết đuối thôi!
Nó vừa nói vừa lôi sách vở trong cặp ra, giọng nó có vẻ bớt hậm hực hơn, chắc tại con nhỏ bên cạnh làm nó hoạch toẹt hết những buồn bực rồi còn gì nữa đâu mà hậm hực. Mà kể cũng lạ, một đứa quậy và lì như nó lại đi chơi thân với nhỏ nhu mì, dịu dàng nhất lớp này, ai cũng bảo hai đứa là khắc tinh của nhau thế mà nó không thể giấu được gì khi có nhỏ ngồi bên cạnh, vòng tay ôm eo nó(lúc này nhỏ không ôm nó vì hiệu quả của cái đập bàn lúc nãy), mặc dù nhỏ nói chuyện chẳng cò gì hấp dẫn, lại chỉ biết đặt câu hỏi(nghe đoạn hội thoại trên là biết!), vậy mà nó như bị bỏ bùa nên có gì cũng phải nói cho nhỏ nghe, chẳng hạn như sáng nay nó bị ông anh cho đi bộ đến trường thay vì được đưa rước như mọi ngày. Nhiều lúc nó nghĩ, nếu nhà nó có hai ông anh trai thì nó sẽ giới thiệu nhỏ cho ông anh thứ hai của nó, còn ông anh bây giờ của nó thì đừng hòng, có van xin nó cũng sẽ quay lơ đi, lão ta đúng là kẻ phản bội, dù sao nó và lão cũng đã sống chết có nhau suốt mười mấy năm nay tình nghĩa như anh em …lòng, gan,phèo phổi gì đó rồi (vì hai người là anh em ruột rồi), vậy mà chỉ vì một con nhỏ khác mà sáng nay lão ta bắt nhỏ phải đi bộ… 500m đến trường.
Nghĩ đến đây cục tức lại chặn ngay ngang cổ họng nó, nếu nhỏ bạn không kịp thời giáng cho nó một đấm đau điếng sau lưng để cục tức văng ra khỏi họng chắc nó cũng đến tắc thở mà chết mất.
- Sao mi lại đánh ta hả yêu tinh kia? Nó hét lên.
Không ngờ cục tức lại văng ra trúng mặt nhỏ bạn, nhưng lạ thật nhỏ chẳng phản ứng gì, thường ngày bị như thế nhỏ hay làm động tác vơ lấy cục tức quăng lại mặt nó làm nó cười muốn chết, Thế mà nhỏ vừa lĩnh cục túc to tướng của nó mà không có hành động gì, nhỏ còn nhìn nó chăm chăm rồi nói:
- Mi lạ thật! mi không muốn anh mi có người yêu à?
- Không? Nó đáp nhanh như sợ nhỏ bạn chính là người cướp đi quyền sở hữu anh trai của nó.
- Mi ích lỷ quá! thế mi muốn anh mi cả đời sáng đưa mi đi học, trưa rước mi về, tối lại chở mi đi shopping vậy à?
- Uh, vì lão là anh ta mà.
- Mi đúng là vô tâm thật, nếu là ta , ta sẽ không giận anh trai đâu mà còn trịnh trọng trao quyền sở hữu anh ấy cho người anh ấy thích.
“Rầm”…bàn tay nó đã yên vị trên mặt bàn, đau rát, nhưng không đau và tức bằng câu nhỏ bạn mới nói với nó, nhỏ đã không những không bênh nó mà còn lên án nó, nói nó là ích kỷ, và vô tâm. Cho nên, vì hoàn cảnh mà trong vòng chưa đầy 5 phút tại lớp học 12a1 này đã xảy ra cú đập bàn thứ hai, người lập kỷ lục không ai khác là nó. Cả lớp nhìn nó, nó nhìn nhỏ bạn, kẻ vừa tạo động lực góp phần lập nên cú đập bàn này và cũng là kẻ vừ thực hiện xong cái giật mình thứ hai trong vòng 5 phút. Nhỏ cũng đang trừng mắt nhìn nó, bốn mắt té lửa nhìn nhau, đúng hơn chỉ có mắt nó là té lửa thôi, còn mắt nhỏ bạn vẫn bình thường như..bình thường, chỉ hơi to hơn một chút.
- Mi vừa nói cái gì? Nhắc lại ta nghe coi?
- Không phải sao kẻ ích kỷ, sẽ có ngày anh mi quên mi luôn chứ đừng nói là không chở mi đi học.
Nhỏ bạn tỉnh bơ nói còn kèm theo một cái đá lông nheo đầy ngụ ý, nhỏ bạn đi thẳng lên bàn trên của nhỏ. Còn nó? Bàn tay nó đã cách mặt bàn 30cm, đủ độ cao để thực hiện cú va đập thứ 3, nếu điều đó xảy ra thì nó sẽ được ghi vào sách kỷ lục thế giới vì đã lập hattrick ba cú đập bàn trong vòng 6 phút 30 giây. May lúc ấy cô giáo bước vào lớp nên nó đã để tay rơi tự do xuống mặt bàn, cũng xảy ra va chạm nhưng tác động của nó không lớn bằng hai lần trước. Thất bại để làm người nổi tiếng,nó ngồi học bài mà vẻ mặt vẫn chưa hết hậm hực, lâu lâu nó liếc lên phía nhỏ bạn với ánh mắt…mình nó hiểu. Ngoài trời những tia nắng sớm mai bắt đầu chiếu xuống sân trường, bác lao công chuẩn bị công việc quen thuộc của mình…….
-----o0o-----
“Nhỏ làm ghê quá!”, Lan ngồi trong lớp mà đầu óc cứ để đâu đâu, lâu lâu nó liếc xuống nhìn nhỏ bạn, kẻ vừa làm nó giật mình hai lần, thấy nhỏ cũng có vẻ đang chăm chú nghe giảng đấy, nhưng không biết nhỏ có học được không khi bị nó chọc tức như vậy. Chắc nhỏ tức nó lắm. Nó mỉm cười quay lên chép bài. Nhưng chưa kịp cười xong nó lại thấy sợ, nó đoán thế nào nhỏ cũng tuyên bố nghỉ chơi với nó 2 ngày. Mà hai ngày của nó mà không có nhỏ chắc vô vị lắm, vì hai đứa khi nào cũng dính chặt vào nhau, trừ lúc ngủ và về nhà ăn cơm. Nó nhớ lại ngày đầu tiên nó vô lớp này (nó mới chuyển từ nơi khác đến hồi đầu năm), nó hoàn toàn bỡ ngỡ, suốt buổi học chỉ ngồi im lặng chép bài, nói chép bài chứ thực ra chẳng có chữ nào vô trong đầu cả, vì nó sợ một đứa rụt rè, ít nói như nó chắc sẽ khó hòa đồng với lớp này lắm, nó sợ sự cô đơn. lạc lỏng giữa tập thể, nó sợ không ai bắt chuyện với nó…, giờ ra chơi nó đang ngồi thẩn thờ nghịch cây bút thì xuất hiện một con nhỏ trong cũng dễ thương, nhưng toát lên một vẻ gì rất cá tính, lì lợm. Nhỏ xòe ra trước mặt nó một hộp giấy có cột nơ hồng rất dễ thương và bảo nó mở ra. Nó do dự:
- Tặng tui à?
- Ừ
- Sao lại tặng tui?
- Tại bà dễ thương!
- Thiệt không?
- Thiệt!
- Còn gì nữa?
- Hết!
Nó đưa tay nhận gói quà mà lòng không thấy thoải mái lắm, nó sợ là một trò đùa quái đản nào nó của nhỏ này, và sau khi nó mở gói quà ra sẽ làm cả lớp bật cười, và nó sẽ trở thành đề tài bàn tán trong lớp, trường hợp này nó đã đọc nhiều trên báo nhưng không ngờ hôm nay nó lai rơi vào hoàn cảnh này. Nó miễn cưỡng mở gói quà. Khi cái nơ bung ra, nó đang định mở hộp xem cái gì đang chờ nó, chuột,sâu hay bất cứ một thứ gì đó có thể biến nó thành trò cười cho cả lớp. Đang băn khoăn thì con nhỏ kia bỗng hét lên làm nó giật mình.
- Khoan!
- Tại sao? Nó cũng không ngờ nó bật ra được câu hỏi ngốc ngếch như vậy. Biết mình bị hố, nó buông tay chờ phản ứng của đối phương. Nhỏ kia cúi sát vào nó, cầm hai tay nó đặt vào gói quà, nó thấy tay mình run run trong cái nắm tay thật chặt của nhỏ.
- Tui có điều kiện.
Nó chẳng nói được gì sau lời đề nghị ấy, nó ngước mặt lên nhìn nhỏ kia, nhỏ kia cũng nhìn lại nó, nó đọc được trong mắt nhỏ kia câu hỏi được lặp lại, tự nhiên nó gật đầu.
Nhỏ kia buông tay nó ra, chỉ vào gói quà rồi nói chậm rãi, chậm đến mức như sợ nó vì run quá mà bỏ sót một từ nào đó trong câu nói của nhỏ:
- Nếu bà tiếp tục mở gói quà này ra xem bên trong có gì thì bà phải dẫn tui đi uống trà sữa, ngược lại nêu bà cất gói quà này đi bà phải khao tui một chầu bánh xèo? sao một hay hai?
Giờ nghĩ lại chuyện này nó vẫn nhớ rõ cảm xúc của mình lúc đó, lúc ấy nếu nó đang uống nước chắc ngay lập tức nó phun hết nước vào mặt con nhỏ đang đứng trước mặt mình vì… sốc. Nhưng may lúc đó nó không uống nước nên nhỏ kia không phải lĩnh hậu quả. Nó thấy lòng mình nhẹ hẳn khi nghe câu nói ấy của con nhỏ láu cá đứng đối diện. Nó không nhịn được cười.
- Đằng ấy khôn thật đấy!
Nhỏ kia cũng cười tít mắt nhìn nó.Vậy là hôm đó nó chấp nhận mất một chầu trà sữa cho nhỏ láu cá kia vì nó tò mò muốm biết trong hộp quà ấy có gì. Thì ra là một cái nơ cột tóc màu hồng thật dễ thương. Cũng nhờ bữa trà ấy mà nó với nhỏ chơi thân với nhau và trở thành “kạ cứng” đến bây giờ, Nó cũng nhớ nhờ bữa đó mà nó biết nhỏ là đứa quậy nhất lớp, luôn đầu têu mọi trò nghịch ngợm trong lớp, nhưng nhỏ học cũng rất cừ với thành tích 3 năm cấp III đều đạt học sinh giỏi, và cũng nhờ nhỏ mà nó hòa đồng với lớp hơn, xóa bỏ cái suy nghĩ lập dị ban đầu của nó.
Vậy mà bây giờ nó lại phản bội nhỏ, nói nhỏ là đồ ích kỷ, đồ xấu xa,vô tâm. Chắc nhỏ hận nó lắm, ra về phải xin lỗi nhỏ thôi. Đang suy nghĩ miên man về nhỏ bạn thì nó thực hiện cú giật mình thứ 3 trong buổi sáng hôm nay, lần này không phải vì cú đập bàn nào của nhỏ bạn, vì nhỏ đang hăng say với đống bài tập cô giáo cho trên bảng, mà vì điện thoại trong túi quần báo có tin nhắn.
“Trưa nay anh ghé đón bé nha!chúc bé học tốt nhé!”
Nó không reply lại tin nhắn. Nó nhìn lên bảng, nhỏ bạn mới xung phong lên bảng làm bài tập ,nó cúi xuống cũng chuẩn bị một bài để lên bảng….
------o0o------
- Về chưa? Về cùng với ta, ta đoán trưa nay lão anh ta lại cho ta đi bộ về.
Lan đang cho sách vở vào cặp thì nghe tiếng Mai rủ rê, Lan ngạc nhiên khi không thấy Mai tỏ thái độ giận nó vụ hồi sáng mà còn rủ nó về chung.
- Hết giận rồi à?
- Giận mi rồi ta nói chuyện với ai, anh hai cũng tẩy chay ta rồi còn gì!
- Làm gì đến nỗi nghiêm trọng thế!
Hai đứa đi ra khỏi lớp, hình như nhớ ra chuyện gì đó, Lan dừng lại.
- Có chuyện gì hả? Mai nhìn thẳng vào Lan hỏi
- Xin lỗi, trưa nay ta bận rồi không về cùng mi được, mi về trước nha!
Lan dạo này hay bận đột xuất như thế nên Mai không hỏi gì thêm. Nó đi ra cổng, ghé vào quán nước gần trường gọi một chai C2, nó vẫn hi vọng mong manh rằng anh Hai sẽ cảm thấy hối hận vì chuyện hồi sáng mà trưa nay ghé vô đón nó. Mà… anh nó xuất hiện thật, lão ta đến với chiếc Atila thường ngày hay chở nó đí học, đeo mắt kính, áo sơmi, quần jean trông rất lịch sự. Nó hơi bất ngờ với vẻ lịch sự của anh nó hôm nay, vì thường ngày lão chỉ mặc độc quần đùi với áo ba lỗ ghé đón nhỏ. Nhưng kệ, nó không cần quan tâm tại sao hôm nay lão ta ăn mặc lịch sự vậy, nó chỉ quan tâm rằng thật ra lão cũng không đến nỗi tệ bạc lắm.
Nó đứng dậy định trả tiền thì thấy Lan trong trường đi ra, nó thấy Lan cười với anh nó. Chắc nhỏ cười xã giao, nó nghĩ, vì hai người cũng biết nhau mà, hơn nữa nhà Lan lại gần nhà nó. Nhưng… nó không ngờ Lan lại leo lên ngồi sau xe anh nó, còn ông anh nó thì nhẹ nhàng lấy mũ bảo hiểm đội cho Lan,còn cài dây dùm nó nữa, trông rất tình cảm, điều này chưa bao giờ thấy ông anh nó đối xử với nó. Nó há hốc miệng, mắt tròn xoe, tay nó không còn cảm giác nữa đến nỗi đánh rơi tiền lúc nào không hay, bà chủ phải lượm tiền hộ nó. Nó sốc thật sự khi thấy nhỏ Lan với anh nó. Thì ra….nó chưa kịp nghĩ tiếp thì chuông tin nhắn từ điện thoại nó reo lên điệu nhạc quen thuộc “Còi ơi!tin nhắn kìa…”, người gửi là “cùi bắp”, là anh Hai nó, thực ra nó mới đổi tên cho anh nó sáng nay thôi, trước nó lưu tên anh Hai nó là “Hai thương”, nhưng vì vụ anh nó có bồ mà bỏ rơi nó nên nó đổi thành “cùi bắp” .Mà đúng là cùi thiệt, có hai kẻ cùi bắp đang đứng trước mặt nó….
“Anh xin lỗi, anh bận rồi trưa nay bé đi bộ về nhà, tối về anh mua kẹo dâu cho!”
Ngoài trời, nắng như đổ lửa…….
- Mi sao thế? mới sáng sớm đã tức ai rồi à?
Nó kéo tà áo dài ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn chưa hết hậm hực, nó đưa một ngón tay chỉ…ngược vào mặt mình tuyên bố:
- Ta thề kiếp sau ta sẽ không đầu thai làm em của một ông anh trai!
Nhỏ bạn nhìn nó khó hiểu, nhưng vẫn không quên làm động tác hằng ngày là vòng tay ôm chặt eo nó, nhỏ bạn nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó:
- Hệ trọng vậy sao? Anh mi lại chọc giận chi mi à?
Chỉ chờ nhỏ bạn hỏi xong nó đập mạnh tay xuống bàn, mạnh đến nỗi mấy đứa bạn đang ôn bài cũng quay sang nhìn nó với con mắt không bình thường cho lắm. Đồng thời cú đập bàn vừa rồi cũng khiến cái đứa đang ôm eo nó cũng giật mình đánh rớt vòng tay khỏi eo nó. Nhỏ bạn đang tròn mắt nhìn nó, có điều cái miệng nhỏ lại ngậm chặt thay vì mở toác ra theo kiểu bộc lộ một sự kinh ngạc hiếm thấy như lúc này.
- Còn tệ hơn thế! sáng nay lão ta cho ta đi bộ đến trường với cái lí do đêm qua đi chơi với nhỏ bạn tới khuya mới về, sáng nay không đủ sức rời khỏi cái giường hôi của lão.
Nó kể một hơi rồi nhìn sang nhỏ bạn chờ phản ứng, nó đoán nhỏ lại đặt một câu hỏi. Đúng thật, nhỏ bạn chống cằm ra vẻ đăm chiêu và lại đặt câu hỏi, câu này không biết có phải thuộc dạng câu hỏi “Yes” “No” hay không nữa.
- Thiệt không?Anh mi cưng mi lắm mà?
Nó cho rằng không thể trả lời “yes” hay “no” để giải quyết câu hỏi này, nó cần phải có một câu trả lời thật hoàn chỉnh để phản biện lại câu hỏi sau cái câu cảm thán “thiệt không?” của nhỏ bạn. Chỉ có 3 giây để nó bật ra câu trả lới mà nó cho là ưng ý nhất:
-Không! Ta chỉ là em gái lão, lão thương ta vì lão bị ép buộc phải thương thôi, còn tình thương thật sự của lão dành cho một nhỏ khác rồi!
- Ai? Câu hỏi của nhỏ bạn bật ra ngay lập tức theo đúng phản xạ tự nhiên khi nghe một tin mà theo nó đánh giá từ tối qua là rất sốc như thế.
- Ta không biết! nhưng ta biết lão anh ta đã bị nhấn chìm trong biển tình, ta lại không biết bơi, đành nhìn lão chết đuối thôi!
Nó vừa nói vừa lôi sách vở trong cặp ra, giọng nó có vẻ bớt hậm hực hơn, chắc tại con nhỏ bên cạnh làm nó hoạch toẹt hết những buồn bực rồi còn gì nữa đâu mà hậm hực. Mà kể cũng lạ, một đứa quậy và lì như nó lại đi chơi thân với nhỏ nhu mì, dịu dàng nhất lớp này, ai cũng bảo hai đứa là khắc tinh của nhau thế mà nó không thể giấu được gì khi có nhỏ ngồi bên cạnh, vòng tay ôm eo nó(lúc này nhỏ không ôm nó vì hiệu quả của cái đập bàn lúc nãy), mặc dù nhỏ nói chuyện chẳng cò gì hấp dẫn, lại chỉ biết đặt câu hỏi(nghe đoạn hội thoại trên là biết!), vậy mà nó như bị bỏ bùa nên có gì cũng phải nói cho nhỏ nghe, chẳng hạn như sáng nay nó bị ông anh cho đi bộ đến trường thay vì được đưa rước như mọi ngày. Nhiều lúc nó nghĩ, nếu nhà nó có hai ông anh trai thì nó sẽ giới thiệu nhỏ cho ông anh thứ hai của nó, còn ông anh bây giờ của nó thì đừng hòng, có van xin nó cũng sẽ quay lơ đi, lão ta đúng là kẻ phản bội, dù sao nó và lão cũng đã sống chết có nhau suốt mười mấy năm nay tình nghĩa như anh em …lòng, gan,phèo phổi gì đó rồi (vì hai người là anh em ruột rồi), vậy mà chỉ vì một con nhỏ khác mà sáng nay lão ta bắt nhỏ phải đi bộ… 500m đến trường.
Nghĩ đến đây cục tức lại chặn ngay ngang cổ họng nó, nếu nhỏ bạn không kịp thời giáng cho nó một đấm đau điếng sau lưng để cục tức văng ra khỏi họng chắc nó cũng đến tắc thở mà chết mất.
- Sao mi lại đánh ta hả yêu tinh kia? Nó hét lên.
Không ngờ cục tức lại văng ra trúng mặt nhỏ bạn, nhưng lạ thật nhỏ chẳng phản ứng gì, thường ngày bị như thế nhỏ hay làm động tác vơ lấy cục tức quăng lại mặt nó làm nó cười muốn chết, Thế mà nhỏ vừa lĩnh cục túc to tướng của nó mà không có hành động gì, nhỏ còn nhìn nó chăm chăm rồi nói:
- Mi lạ thật! mi không muốn anh mi có người yêu à?
- Không? Nó đáp nhanh như sợ nhỏ bạn chính là người cướp đi quyền sở hữu anh trai của nó.
- Mi ích lỷ quá! thế mi muốn anh mi cả đời sáng đưa mi đi học, trưa rước mi về, tối lại chở mi đi shopping vậy à?
- Uh, vì lão là anh ta mà.
- Mi đúng là vô tâm thật, nếu là ta , ta sẽ không giận anh trai đâu mà còn trịnh trọng trao quyền sở hữu anh ấy cho người anh ấy thích.
“Rầm”…bàn tay nó đã yên vị trên mặt bàn, đau rát, nhưng không đau và tức bằng câu nhỏ bạn mới nói với nó, nhỏ đã không những không bênh nó mà còn lên án nó, nói nó là ích kỷ, và vô tâm. Cho nên, vì hoàn cảnh mà trong vòng chưa đầy 5 phút tại lớp học 12a1 này đã xảy ra cú đập bàn thứ hai, người lập kỷ lục không ai khác là nó. Cả lớp nhìn nó, nó nhìn nhỏ bạn, kẻ vừa tạo động lực góp phần lập nên cú đập bàn này và cũng là kẻ vừ thực hiện xong cái giật mình thứ hai trong vòng 5 phút. Nhỏ cũng đang trừng mắt nhìn nó, bốn mắt té lửa nhìn nhau, đúng hơn chỉ có mắt nó là té lửa thôi, còn mắt nhỏ bạn vẫn bình thường như..bình thường, chỉ hơi to hơn một chút.
- Mi vừa nói cái gì? Nhắc lại ta nghe coi?
- Không phải sao kẻ ích kỷ, sẽ có ngày anh mi quên mi luôn chứ đừng nói là không chở mi đi học.
Nhỏ bạn tỉnh bơ nói còn kèm theo một cái đá lông nheo đầy ngụ ý, nhỏ bạn đi thẳng lên bàn trên của nhỏ. Còn nó? Bàn tay nó đã cách mặt bàn 30cm, đủ độ cao để thực hiện cú va đập thứ 3, nếu điều đó xảy ra thì nó sẽ được ghi vào sách kỷ lục thế giới vì đã lập hattrick ba cú đập bàn trong vòng 6 phút 30 giây. May lúc ấy cô giáo bước vào lớp nên nó đã để tay rơi tự do xuống mặt bàn, cũng xảy ra va chạm nhưng tác động của nó không lớn bằng hai lần trước. Thất bại để làm người nổi tiếng,nó ngồi học bài mà vẻ mặt vẫn chưa hết hậm hực, lâu lâu nó liếc lên phía nhỏ bạn với ánh mắt…mình nó hiểu. Ngoài trời những tia nắng sớm mai bắt đầu chiếu xuống sân trường, bác lao công chuẩn bị công việc quen thuộc của mình…….
-----o0o-----
“Nhỏ làm ghê quá!”, Lan ngồi trong lớp mà đầu óc cứ để đâu đâu, lâu lâu nó liếc xuống nhìn nhỏ bạn, kẻ vừa làm nó giật mình hai lần, thấy nhỏ cũng có vẻ đang chăm chú nghe giảng đấy, nhưng không biết nhỏ có học được không khi bị nó chọc tức như vậy. Chắc nhỏ tức nó lắm. Nó mỉm cười quay lên chép bài. Nhưng chưa kịp cười xong nó lại thấy sợ, nó đoán thế nào nhỏ cũng tuyên bố nghỉ chơi với nó 2 ngày. Mà hai ngày của nó mà không có nhỏ chắc vô vị lắm, vì hai đứa khi nào cũng dính chặt vào nhau, trừ lúc ngủ và về nhà ăn cơm. Nó nhớ lại ngày đầu tiên nó vô lớp này (nó mới chuyển từ nơi khác đến hồi đầu năm), nó hoàn toàn bỡ ngỡ, suốt buổi học chỉ ngồi im lặng chép bài, nói chép bài chứ thực ra chẳng có chữ nào vô trong đầu cả, vì nó sợ một đứa rụt rè, ít nói như nó chắc sẽ khó hòa đồng với lớp này lắm, nó sợ sự cô đơn. lạc lỏng giữa tập thể, nó sợ không ai bắt chuyện với nó…, giờ ra chơi nó đang ngồi thẩn thờ nghịch cây bút thì xuất hiện một con nhỏ trong cũng dễ thương, nhưng toát lên một vẻ gì rất cá tính, lì lợm. Nhỏ xòe ra trước mặt nó một hộp giấy có cột nơ hồng rất dễ thương và bảo nó mở ra. Nó do dự:
- Tặng tui à?
- Ừ
- Sao lại tặng tui?
- Tại bà dễ thương!
- Thiệt không?
- Thiệt!
- Còn gì nữa?
- Hết!
Nó đưa tay nhận gói quà mà lòng không thấy thoải mái lắm, nó sợ là một trò đùa quái đản nào nó của nhỏ này, và sau khi nó mở gói quà ra sẽ làm cả lớp bật cười, và nó sẽ trở thành đề tài bàn tán trong lớp, trường hợp này nó đã đọc nhiều trên báo nhưng không ngờ hôm nay nó lai rơi vào hoàn cảnh này. Nó miễn cưỡng mở gói quà. Khi cái nơ bung ra, nó đang định mở hộp xem cái gì đang chờ nó, chuột,sâu hay bất cứ một thứ gì đó có thể biến nó thành trò cười cho cả lớp. Đang băn khoăn thì con nhỏ kia bỗng hét lên làm nó giật mình.
- Khoan!
- Tại sao? Nó cũng không ngờ nó bật ra được câu hỏi ngốc ngếch như vậy. Biết mình bị hố, nó buông tay chờ phản ứng của đối phương. Nhỏ kia cúi sát vào nó, cầm hai tay nó đặt vào gói quà, nó thấy tay mình run run trong cái nắm tay thật chặt của nhỏ.
- Tui có điều kiện.
Nó chẳng nói được gì sau lời đề nghị ấy, nó ngước mặt lên nhìn nhỏ kia, nhỏ kia cũng nhìn lại nó, nó đọc được trong mắt nhỏ kia câu hỏi được lặp lại, tự nhiên nó gật đầu.
Nhỏ kia buông tay nó ra, chỉ vào gói quà rồi nói chậm rãi, chậm đến mức như sợ nó vì run quá mà bỏ sót một từ nào đó trong câu nói của nhỏ:
- Nếu bà tiếp tục mở gói quà này ra xem bên trong có gì thì bà phải dẫn tui đi uống trà sữa, ngược lại nêu bà cất gói quà này đi bà phải khao tui một chầu bánh xèo? sao một hay hai?
Giờ nghĩ lại chuyện này nó vẫn nhớ rõ cảm xúc của mình lúc đó, lúc ấy nếu nó đang uống nước chắc ngay lập tức nó phun hết nước vào mặt con nhỏ đang đứng trước mặt mình vì… sốc. Nhưng may lúc đó nó không uống nước nên nhỏ kia không phải lĩnh hậu quả. Nó thấy lòng mình nhẹ hẳn khi nghe câu nói ấy của con nhỏ láu cá đứng đối diện. Nó không nhịn được cười.
- Đằng ấy khôn thật đấy!
Nhỏ kia cũng cười tít mắt nhìn nó.Vậy là hôm đó nó chấp nhận mất một chầu trà sữa cho nhỏ láu cá kia vì nó tò mò muốm biết trong hộp quà ấy có gì. Thì ra là một cái nơ cột tóc màu hồng thật dễ thương. Cũng nhờ bữa trà ấy mà nó với nhỏ chơi thân với nhau và trở thành “kạ cứng” đến bây giờ, Nó cũng nhớ nhờ bữa đó mà nó biết nhỏ là đứa quậy nhất lớp, luôn đầu têu mọi trò nghịch ngợm trong lớp, nhưng nhỏ học cũng rất cừ với thành tích 3 năm cấp III đều đạt học sinh giỏi, và cũng nhờ nhỏ mà nó hòa đồng với lớp hơn, xóa bỏ cái suy nghĩ lập dị ban đầu của nó.
Vậy mà bây giờ nó lại phản bội nhỏ, nói nhỏ là đồ ích kỷ, đồ xấu xa,vô tâm. Chắc nhỏ hận nó lắm, ra về phải xin lỗi nhỏ thôi. Đang suy nghĩ miên man về nhỏ bạn thì nó thực hiện cú giật mình thứ 3 trong buổi sáng hôm nay, lần này không phải vì cú đập bàn nào của nhỏ bạn, vì nhỏ đang hăng say với đống bài tập cô giáo cho trên bảng, mà vì điện thoại trong túi quần báo có tin nhắn.
“Trưa nay anh ghé đón bé nha!chúc bé học tốt nhé!”
Nó không reply lại tin nhắn. Nó nhìn lên bảng, nhỏ bạn mới xung phong lên bảng làm bài tập ,nó cúi xuống cũng chuẩn bị một bài để lên bảng….
------o0o------
- Về chưa? Về cùng với ta, ta đoán trưa nay lão anh ta lại cho ta đi bộ về.
Lan đang cho sách vở vào cặp thì nghe tiếng Mai rủ rê, Lan ngạc nhiên khi không thấy Mai tỏ thái độ giận nó vụ hồi sáng mà còn rủ nó về chung.
- Hết giận rồi à?
- Giận mi rồi ta nói chuyện với ai, anh hai cũng tẩy chay ta rồi còn gì!
- Làm gì đến nỗi nghiêm trọng thế!
Hai đứa đi ra khỏi lớp, hình như nhớ ra chuyện gì đó, Lan dừng lại.
- Có chuyện gì hả? Mai nhìn thẳng vào Lan hỏi
- Xin lỗi, trưa nay ta bận rồi không về cùng mi được, mi về trước nha!
Lan dạo này hay bận đột xuất như thế nên Mai không hỏi gì thêm. Nó đi ra cổng, ghé vào quán nước gần trường gọi một chai C2, nó vẫn hi vọng mong manh rằng anh Hai sẽ cảm thấy hối hận vì chuyện hồi sáng mà trưa nay ghé vô đón nó. Mà… anh nó xuất hiện thật, lão ta đến với chiếc Atila thường ngày hay chở nó đí học, đeo mắt kính, áo sơmi, quần jean trông rất lịch sự. Nó hơi bất ngờ với vẻ lịch sự của anh nó hôm nay, vì thường ngày lão chỉ mặc độc quần đùi với áo ba lỗ ghé đón nhỏ. Nhưng kệ, nó không cần quan tâm tại sao hôm nay lão ta ăn mặc lịch sự vậy, nó chỉ quan tâm rằng thật ra lão cũng không đến nỗi tệ bạc lắm.
Nó đứng dậy định trả tiền thì thấy Lan trong trường đi ra, nó thấy Lan cười với anh nó. Chắc nhỏ cười xã giao, nó nghĩ, vì hai người cũng biết nhau mà, hơn nữa nhà Lan lại gần nhà nó. Nhưng… nó không ngờ Lan lại leo lên ngồi sau xe anh nó, còn ông anh nó thì nhẹ nhàng lấy mũ bảo hiểm đội cho Lan,còn cài dây dùm nó nữa, trông rất tình cảm, điều này chưa bao giờ thấy ông anh nó đối xử với nó. Nó há hốc miệng, mắt tròn xoe, tay nó không còn cảm giác nữa đến nỗi đánh rơi tiền lúc nào không hay, bà chủ phải lượm tiền hộ nó. Nó sốc thật sự khi thấy nhỏ Lan với anh nó. Thì ra….nó chưa kịp nghĩ tiếp thì chuông tin nhắn từ điện thoại nó reo lên điệu nhạc quen thuộc “Còi ơi!tin nhắn kìa…”, người gửi là “cùi bắp”, là anh Hai nó, thực ra nó mới đổi tên cho anh nó sáng nay thôi, trước nó lưu tên anh Hai nó là “Hai thương”, nhưng vì vụ anh nó có bồ mà bỏ rơi nó nên nó đổi thành “cùi bắp” .Mà đúng là cùi thiệt, có hai kẻ cùi bắp đang đứng trước mặt nó….
“Anh xin lỗi, anh bận rồi trưa nay bé đi bộ về nhà, tối về anh mua kẹo dâu cho!”
Ngoài trời, nắng như đổ lửa…….